CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi mấy người Triệu Hùng rời khỏi thì Tô Linh Nguyệt nói với Lưu Vũ Tiến: “Cậu Lưu, anh cứ để Triệu Hùng đi như vậy sao?”

“Thực lực của chúng ta tương đương với tên nhóc Triệu Hùng đó, nếu đối đầu trực diện thì hai bên đều sẽ bị tổn thất nặng nề. Tốt hơn hết là đợi đến lúc Triệu Hùng sa sút rồi hãy ra tay với anh ta.”

Tô Linh Nguyệt gật đầu rồi nói với Lưu Vũ Tiến: “Nhưng tức là tên nhóc đó đã cỗm mất hơn hai trăm năm mươi tỷ, biết vậy thì tôi đã âm thầm ra tay rồi.”

Lưu Vũ Tiến mỉm cười rồi nói: “Chút tiền lẻ thôi, tôi lại thấy rất thích tên nhóc đó. Nếu anh ta có thể làm việc cho tôi thì hay rồi. Tô Linh Nguyệt, nếu có cơ hội thì cô hãy giải quyết đám cao thủ bên cạnh anh ta đi.”

“Tôi biết rồi, thưa cậu Lưu!” Tô Linh Nguyệt trả lời.

Triệu Hùng trở về chỗ ở của mình ở khách sạn Sophie, anh dắt theo Ngô Thừa Cảnh và những người khác đến phòng của Nông Tuyền.

Ngô Thừa Cảnh thấy mặt Triệu Hùng hằm hằm thì sợ sệt nói: “Anh Triệu, tôi đã biết sai rồi.”

Triệu Hùng không quan tâm đến anh ta mà gọi Nông Tuyền: “Nông Tuyền.”

“Có! Cậu chủ, có gì cần dặn dò sao?”

“Đè Ngô Thừa Cảnh lên bàn cho tôi, để cho anh ta không thể cử động.”

Ngô Thừa Cảnh vẫn chưa kịp phản ứng thì Nông Tuyền đã tóm chặt lấy phía sau cổ áo của Ngô Thừa Cảnh rồi đè anh ta xuống bàn.

Triệu Hùng cầm dao gọt trái cây trên bàn lên rồi từ từ bước về phía Ngô Thừa Cảnh.

Ngô Thừa Cảnh sợ đến hai chân run lên cầm cập, anh ta nói với Triệu Hùng bằng giọng run run: “Anh Triệu, anh muốn làm gì?”

Triệu Hùng lạnh lùng nói: “Tôi giúp anh nhớ cho kỹ! Em gái anh vì anh nên mới phải đến nhà người ta lao động cực khổ để làm vật thế chấp nhưng anh vẫn không biết hối cải. Đừng nói một năm anh kiếm được ba tỷ, dù cho một năm anh kiếm được ba mươi tỷ thì anh vẫn cứ tiêu hết sạch như thường. Hôm nay tôi sẽ chặt một ngón tay của anh để cho anh nhớ kỹ.”

“Anh Triệu, tôi sẽ không đánh bạc nữa, anh tuyệt đối đừng chặt ngón tay của tôi.”

“Anh có chắc không?”

“Chắc, chắc, tôi đảm bảo sau này sẽ không đánh bạc nữa.”

“Nhưng tôi không tin anh.” Triệu Hùng vừa nói vừa giơ con dao gọt trái cây trên tay lên rồi cứ thế nhằm về phía bàn tay của Ngô Thừa Cảnh đang bị Nông Tuyền ấn chặt trên bàn mà chặt xuống. Ngô Thừa Cảnh sợ quá nhắm mắt lại và “á” lên một tiếng thảm thiết.

Trần Văn Sơn và bốn anh em nhà họ Mã cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Triệu Hùng lại trừng phạt Ngô Thừa Cảnh nặng như thế.

Nhưng chuyện khiến Ngô Thừa Cảnh ngạc nhiên là anh ta không hề có cảm giác đau đớn. Anh ta mở mắt ra nhìn thì thấy con dao đã c ắm vào mặt bàn, chỉ cách ngón tay của mình chưa đến một cemtimet.

“Nông Tuyền, thả anh ta ra đi!” Triệu Hùng nói với Nông Tuyền.

Nông Tuyền “ồ” lên một tiếng rồi thả Ngô Thừa Cảnh ra, cậu ấy còn tưởng Triệu Hùng thật sự muốn chặt ngón tay của Ngô Thừa Cảnh nữa, thì ra là anh chỉ là muốn dọa anh ta mà thôi.

Một tiếng “bịch” vang lên.

Ngô Thừa Cảnh quỳ xuống trước mặt Triệu Hùng rồi thề với anh: “Anh Triệu, nếu sau này Ngô Thừa Cảnh tôi còn đánh bạc thì anh cứ chặt một ngón tay của tôi!”

“Thật sự nhớ rồi sao?” Triệu Hùng nhìn Ngô Thừa Cảnh bằng ánh mắt sắc bén và hỏi.

“Nhớ rồi! Anh nói đúng, nếu không phải vì tôi thì gia đình tôi cũng không thảm hại như ngày hôm nay. Tôi cược thua em gái, thua cả tài sản của nhà họ Ngô, tôi không phải là người, đến heo chó cũng không bằng.”

Ngô Thừa Cảnh đưa hai tay ra và tự tát lên mặt mình.

Triệu Hùng thấy mặt của Ngô Thừa Cảnh đã bị tát đến sưng vù lên, mặc dù anh không thể xác định anh ta có thật sự hối lỗi hay không nhưng ít ra thì anh cũng thấy được chút thành ý của anh ta nên lên tiếng nói: “Được rồi! Sau này ngoan ngoãn làm việc cho tôi, đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi anh. Nhưng anh hãy nhớ kỹ cho tôi, nếu anh còn dám đi đánh bạc thì tôi sẽ để Nông Tuyền phế anh.”

Ngô Thừa Cảnh biết được sự lợi hại của Nông Tuyền nên vừa mới nghe Triệu Hùng nói như thế thì đã run lên cầm cập rồi vội vàng nói: “Không dám, không dám!”

Lúc này Lý Thanh Tịnh nghe nói Triệu Hùng đã trở về thì dắt theo Ngô Bích Cầm đến phòng của Nông Tuyền.

Cô vừa mới mở cửa ra thì đã nhìn thấy Ngô Thừa Cảnh quỳ dưới đất.

Ngô Bích Cầm chạy về phía anh trai Ngô Thừa Cảnh, nắm tay thành nắm đấm rồi đấm lên người Ngô Thừa Cảnh, vừa khóc thút thít vừa nói: “Anh, không phải anh đã hứa với em là sẽ không đánh bạc nữa hay sao? Sao lại đi đánh bạc nữa rồi?”

“Bích Cầm, anh...” Ngô Thừa Cảnh tỏ vẻ áy náy, không biết nên nói gì.

Triệu Hùng nói với Ngô Bích Cầm: “Bích Cầm, tôi mới dạy dỗ anh cô một trận, sau này anh ta sẽ không đánh bạc nữa đâu.”

“Tôi không tin anh ấy!” Ngô Bích Cầm khóc òa lên, khóc một cách rất đau lòng, rất uất ức.

Lý Diệu Linh đứng bên cạnh, chỉ vào Ngô Thừa Cảnh và mắng: “Anh Ngô, anh làm Bích Cầm quá đau lòng rồi. Lẽ nào anh không biết lúc cô ấy đến làm công cho nhà người ta đã bị người ta ngược đãi như thế nào sao? Sao anh lại không rút ra được bài học chứ?”

Triệu Hùng dùng ánh mắt ra dấu cho mọi người rồi nói: “Chúng ta đi thôi, để hai anh em họ từ từ nói chuyện với nhau.”

Sau khi về đến phòng mình, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng rốt cuộc anh đã làm sao để giải quyết được chuyện này.

Thế là Triệu Hùng kể lại cho vợ Lý Thanh Tịnh của mình nghe những việc mà anh đã trải qua khi ở trong sòng bạc.

“Gì cơ? Anh cược hai trăm tám mươi tỷ với tên Lưu Vũ Tiến đó sao?” Lý Thanh Tịnh trố mắt tỏ vẻ kinh ngạc.

Triệu Hùng nắm lấy cánh tay thon thả, láng mịn của vợ Lý Thanh Tịnh rồi mỉm cười và nói: “Đúng thế! Dù sao thì trước đó cũng đã nói ai gian lận thì người đó là con rùa khốn kiếp. Cũng may, nữ thần may mắn đã đứng về phía anh, chúng ta đã kiếm được hơn hai trăm năm mươi tỷ, xem như phát tài lớn!”

Lý Thanh Tịnh trách móc Triệu Hùng: “Anh không cho Ngô Thừa Cảnh đi đánh bạc mà anh thì ngược lại chạy đi đánh bạc.”

“Có thể giống nhau được sao? Đương nhiên là anh không thể sợ cái tên Lưu Vũ Tiến đó.”

Vừa nhắc đến Lưu Vũ Tiến là Lý Thanh Tịnh đã chau mày và nói: “Theo như cách nói của anh thì cái tên Lưu Vũ Tiến này rất có thế lực ở Tây Giao, vậy chắc anh ta là con cái của lão đại bên Tây Giao nhỉ?”

“Chắc là vậy!” Triệu Hùng gật đầu nói.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Vậy nếu chúng ta bắt được tên Lưu Vũ Tiến đó thì chẳng phải sẽ khiến Tây Giao không dám manh động sao?”

Triệu Hùng khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Làm gì đơn giản như thế. Chưa nói đến việc bản thân Lưu Vũ Tiến là một cao thủ mà người bên cạnh anh ta người nào người nấy cũng là người thuộc Thiên Bảng. Nếu chúng ta đối đầu trực diện với anh ta thì sẽ không thể nào có cơ hội dành được phần thắng.

“Vậy chẳng phải chúng ta sẽ rất nguy hiểm sao?” Lý Thanh Tịnh lo lắng hỏi.

“Chuyện đó thì cũng chưa chắc! Anh ta biết bên cạnh chúng ta có Văn Sơn và Nông Tuyền nên cũng sẽ không dám manh động vì kết quả tồi tệ nhất là cả hai sẽ cùng thương vong nặng nề. Vì vậy không đến dạng bất đắc dĩ thì anh ta sẽ không đối đầu trực diện với chúng ta. Chỉ có bị mấy thế lực như Thánh Đàn, Liệt Hộ Môn và tập đoàn Thiên Vương thừa lúc sa sút mà dở trò thôi.

Lý Thanh Tịnh gật đầu, cho rằng Triệu Hùng nói có lý. Hơn nữa, Triệu Hùng đã bị trục xuất ra khỏi nhà họ Triệu, chiếc nhẫn cũng không có trong tay của bọn họ nên phía Tây Giao cũng không cần thiết phải sống chết với bọn họ làm gì.

Ngày hôm sau, ngoài cổng ủy ban nhân dân của Hải Phòng.

Lý Quốc Lâm và Đào Yên Hoa chính thức đến làm thủ tục ly dị.

Lúc Đào Yên Hoa đi đến cổng ủy ban nhân dân thì đột nhiên thấy hối hận, bà ấy nói với Lý Quốc Lâm: “Không được, tôi không thể ly hôn với ông, như thế thì lợi cho người phụ nữ Lưu Mỹ Lan đó quá.”

Lý Quốc Lâm trợn tròn mắt, nói với Đào Yên Hoa: “Đào Yên Hoa, bà xem ly hôn là trò đùa trẻ con sao? Chúng ta đã chính thức làm thủ tục rồi, đừng hòng khiến tôi tái hôn lại với bà.”

“Được lắm! Cái lão già nhà ông, tôi thấy ông đã sớm trông chờ cái ngày này rồi.”

Đào Yên Hoa chống tay lên hông, chỉ vào Lý Quốc Lâm và mắng: “Dù cho tôi có ly hôn với ông thì ông cũng đừng mơ cưới được Lưu Mỹ Lan vào nhà. Nếu ông dám cưới cô ta thì tôi sẽ xé xác cô ta ra.”

“Bà già điêu ngoa, đúng thật là điêu ngoa, sao Lý Quốc Lâm tôi lại có thể sống với người phụ nữ như thế hơn nửa đời người chứ?” Lý Quốc Lâm không thèm đếm xỉa đến Đào Yên Hoa, ông nói với Hùng Huy Khang: “Hùng Huy Khang, chúng ta đi thôi.”

Hùng Huy Khang đáp lại một tiếng rồi bế Lý Quốc Lâm lên xe, sau đó gấp cất xe lăn và lái xe về biệt thự Ngã Nguyệt Đàm.

Bảo mẫu trẻ Chu Dĩnh đi theo suốt chặng đường, trong lòng cô ta cảm thấy rất rối loạn, không biết nên nói chuyện này cho Lý Thanh Tịnh biết hay không.

Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ta cũng ra quyết định gọi điện cho Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh thấy bảo mẫu trẻ Chu Dĩnh gọi đến thì bắt máy và hỏi cô ta: “Chu Dĩnh, có chuyện gì sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi