CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng chạy ra phía sau biệt thự của nhà họ Triệu, sau đó vào trong xe ngồi im không nhúc nhích. Trong tâm trí anh không ngừng hiện lên dáng vẻ, giọng nói lẫn nụ cười của mẹ anh.

Anh tự trách bản thân, nếu anh quen biết bác sĩ Hoa sớm hơn thì có lẽ bệnh tình của mẹ anh có cơ hội chữa khỏi rồi.

Chỉ là trên thế giới này không có cái gọi là nếu như. Triệu Hùng không lường được rằng bố anh Triệu Khải Thời lại cưới ả hồ ly tinh kia, hơn thế nữa, thì ra nhà họ Triệu đã bị Tây Giao khống chế từ lâu.

Sau đó ông ấy giao nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu ra, bởi vậy nhà họ Triệu rơi vào tay Tây Giao là điều tất yếu.

Thế nên hiện giờ Thánh đàn Hoàng Long có được nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu còn Tây Giao thì có nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu. Triệu Hùng tự mình nắm giữ nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tần, Mã Chí Kiên giữ nhẫn hộ mệnh của nhà họ Mã còn nhẫn hộ mệnh của nhà họ Trương bị mất vẫn chưa tìm được. Bây giờ, muốn tập hợp đầy đủ nhẫn hộ mệnh của Ngũ đại gia tộc để mở ra kho báu của Thẩm Vạn Tam là việc làm khó hơn cả lên trời.

Triệu Hùng không để tâm đến khối kho báu kia của Thẩm Vạn Tam, anh chỉ cảm thấy có chút nhớ mẹ anh.

Triệu Hùng ở trong xe suy nghĩ rối rắm, lúc sau anh lấy điện thoại ra gọi cho Nông Tuyền: “Nông Tuyền, cậu gọi Tàn Kiếm, bốn anh em họ Mã và Trọng Ảnh giúp tôi, chúng ta vào quán nhậu Diêu Kỳ bên dưới gia viên Lâm phủ uống rượu.”

Nông Tuyền nghe xong hớn hở đáp: “Cậu chủ, tôi gọi cho Trọng Ảnh ngay đây. Bốn anh em họ Mã đang ở chỗ chúng tôi. Lúc nào thì chúng tôi có thể đến đó?”

“Hai mươi phút nữa!”

“Được ạ, chúng tôi đến quán rượu đợi cậu chủ!” Nông Tuyền vui vẻ ngắt điện thoại, sau đó gọi cho Trọng Ảnh một cuộc điện thoại, dặn anh ta cùng đến quán rượu Diêu Ký uống rượu.

Lát sau Triệu Hùng lái xe đến quán rượu Diêu Ký, đây là một quán rượu bình thường, giá cả bình dân, không có gì đặc biệt nhưng kinh doanh rất tốt, cực kì đắt khách.

Triệu Hùng thường xuyên đến đây uống rượu với Nông Tuyền. Khi Triệu Hùng đến nơi thì thấy Nông Tuyền và Tàn Kiếm với cả bốn anh em họ Mã đã đợi sẵn ở đó.

Thấy Triệu Hùng đến, lần lượt từng người chào hỏi anh. Quán rượu này không cho bao cả phòng nên mấy anh em chọn một chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ ngổi xuống.

Bên ngoài tuyết rơi lả tả, chưa bao lâu trên mặt đất đã xuất hiện một lớp tuyết dày.

Dự báo thời tiết hôm nay tuyết rơi lất phất vừa phải nhưng thật không ngờ lại là trận tuyết lớn.

Triệu Hùng rót rượu cho Nông Tuyền còn anh tự mình châm một điếu thuốc, ngồi đó lẳng lặng hút.

Nông Tuyền và bốn anh em họ Mã và cả Tàn Kiếm nhìn nhau trong giây lát, ai nấy đều biết Triệu Hùng có tâm sự, tuy rằng không biết đó là gì nhưng họ có thể khẳng định không phải chuyện tốt.

Nông Tuyền đưa thực đơn cho Tàn Kiếm xong quay sang hỏi han Triệu Hùng: “Cậu chủ, cậu có tâm sự gì à?”

“Không có gì. Chỉ là tâm trạng không tốt lắm nên muốn uống rượu giải sầu thôi.”

Triệu Hùng nhìn bốn anh em họ Mã rồi nói: “Mọi người, hôm nay chúng ta không say không về!”

Mã Đại Lý, Mã Nhị Trực, Mã Tam Khất, Mã Tứ Cường đồng thời gật đầu, cùng Triệu Hùng uống một cách sảng khoái.

Mọi người đều nhìn ra tâm trạng của Triệu Hùng rất tệ nên mới mượn rượu giải sầu.

Tàn Kiếm gọi phục vụ ra gọi món và rượu, dặn phục vụ đưa rượu ra trước. Rượu trắng ở đây cất trong vò, một vò nặng hai cân.

Triệu Hùng mở một vò rượu lần lượt rót đầy vào bát của từng người, sau đó nâng bát của mình lên: “Các anh em! Mọi người đều cùng Triệu Hùng này vào sinh ra tử, bát rượu này tôi mời các anh em!”

Vừa dứt lời, Triệu Hùng liền uống một hơi cạn bát trong khi những người khác mới nâng bát lên, chưa ai kịp nói gì. Uống xong bát này Triệu Hùng lại cầm lấy vò rượu rót đầy một bát khác, lúc ngẩng đầu lên thì thấy mấy anh em xung quanh đang ngẩn người nhìn mình.

“Sao mọi người không uống?”

Lúc này Nông Tuyền, Tàn Kiếm và mấy người khác mới sực tỉnh, uống cạn bát rượu trên tay.

Triệu Hùng đưa một vò rượu cho Nông Tuyền, Nông Tuyền lại rót đầy vào bát từng người.

Triệu Hùng nâng bát lên dõng dạc nói: “Bát này tôi mời tất cả mọi người! Mọi người đi theo tôi, tôi không dám bảo đảm mọi người đều được hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng chỉ cần tôi có miếng ăn thì nhất định sẽ không bạc đãi mọi người. Mọi người có khó khăn gì cứ nói với tôi, chỉ cần tôi có khả năng thì tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ.” Nói xong, Triệu Hùng lại uống cạn bát.

Nông Tuyền thấy Triệu Hùng liên tiếp uống hết bát này đến bát khác liền khuyên nhủ: “Cậu chủ, cậu cứ uống thế này sẽ say mất. Cậu có tâm sự gì cứ nói ra cho khuây khỏa!”

Nếu là ngày thường thì Triệu Hùng nhất định sẽ trêu chọc Nông Tuyền vì tự nhiên cậu ta lại biết quan tâm đến người khác như vậy. Nhưng lúc này Triệu Hùng không có tâm trạng, anh chỉ lắc đầu, muốn tự mình uống say một trận đã đời, quên hết bao chuyện sầu não ngoài kia.

“Tôi không sao thật mà, tôi chỉ muốn cùng mọi người uống rượu thôi. Mọi người mau uống đi chứ!” Triệu Hùng lầm bầm thúc giục mấy người khác.

Tuy rằng tửu lượng của Nông Tuyền, Tàn Kiếm và bốn anh em họ Mã không thấp, nhưng không ai uống một hơi cạn sạch cả. Vì uống như thế sẽ say nhanh, họ không thể say như thế được. Thế nên mỗi người chỉ uống một nửa bát.

Triệu Hùng định cầm lấy vò rượu rót tiếp thì Nông Tuyền nhanh tay đoạt lấy vò rượu rồi nói: “Cậu chủ, để tôi rót cho cậu!”

Với những gì Nông Tuyền biết về Triệu Hùng thì nhất định Triệu Hùng gặp phải chuyện gì đó rất phiền lòng, nếu không anh sẽ không như thế này.

Triệu Hùng nâng bát rượu lên nói: “Các anh em! Tôi hi vọng sau này mọi người sẽ ở Hải Phòng lập nghiệp. Thời gian có thể thay đổi tất cả, nhưng tình anh em còn mãi! Bát này tôi mời mọi người, hi vọng mọi người có thể đồng hành với tôi đến cuối cùng. Một ngày là anh em, cả đời là anh em!”

“Một ngày là anh em, cả đời là anh em!” Những người khác đồng thanh hô to rồi cụng bát với Triệu Hùng một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Khi Trọng Ảnh tới nơi thì Triệu Hùng đã say đến mức nằm gục xuống bàn. Triệu Hùng uống ít nhất cũng có mười bát, tính ra mỗi bát tầm bốn lạng, vậy tức là Triệu Hùng đã uống bốn cân rượu trắng.

Trọng Ảnh nhíu mày hỏi Nông Tuyền: “Nông Tuyền, sao lại thế này. Không phải gọi tôi đến uống rượu sao? Tôi còn chưa uống mà, sao Triệu Hùng đã say như thế này vậy?”

Vẻ mặt Nông Tuyền mông lung, bối rối.

“Tôi cũng không biết cậu chủ có chuyện gì, Trọng Ảnh, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Nông Tuyền, Tàn Kiếm và bốn anh em họ Mã đều là mấy người thật thà chất phác, so về sự hiểu biết thì cả mấy người gộp lại cũng không so được với Trọng Ảnh.

Trọng Ảnh nghĩ trong giây lát rồi nói: “Gọi cho Thanh Tịnh đi, rồi chúng ta cùng đưa Triệu Hùng về nhà sau đó quay lại đây uống tiếp.”

Nông Tuyền gật đầu, vội lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh đang làm việc thì nhận được điện thoại của Nông Tuyền, cô bắt máy: “Nông Tuyền, có việc gì vậy?”

“Cô chủ, cậu chủ uống say rồi!”

“Gì cơ? Uống say ư?” Lý Thanh Tịnh vô cùng ngạc nhiên.

Hôm nay Triệu Hùng có nói là sẽ đi đến đạo quán Hòa Sơn gặp Đường Tử Hoa, sau đó đến chiều lại đi chỗ Trần Văn Sơn thăm Vân Dao, Ngô Thừa Cảnh và anh em Ngô Bích Cầm, vậy mà bây giờ đã uống say với Nông Tuyền rồi.

Tuy rằng Triệu Hùng thường xuyên rủ Nông Tuyền đi uống rượu nhưng ít khi uống đến say mèm. Lý Thanh Tịnh nói với Nông Tuyền: “Các cậu uống rượu ở quán nào vậy?”

“Là ở quán rượu Diêu Ký ạ!”

“Tổng cộng có những ai cùng uống vậy?”

“Tàn Kiếm, bốn anh em họ Mã và cả Trọng Ảnh!”

“Được rồi, các cậu ở đó đợi tôi. Tôi gọi Gia Hân cùng qua đó.” Ngắt máy, Lý Thanh Tịnh gọi Đặng Gia Hân đi lấy xe đưa cô đến quán rượu.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, có thể nói đây là trận tuyết lớn nhất từ đầu đông đên giờ ở Hải Phòng.

Khắp nơi bao phủ bởi một màu trắng xóa, đây là một nét đẹp độc đáo chỉ có ở phía Bắc.

Tuyết rơi làm cho đường trơn nên Đặng Gia Hân lái xe chậm rãi, cẩn thận. Đến khi tới quán rượu Diêu Ký, Lý Thanh Tịnh đi vào thấy Triệu Hùng đang nằm gục trên bàn, miệng không ngừng lầm bầm: “Rượu! Tôi muốn uống rượu!...”

Lý Thanh Tịnh hỏi Trọng Ảnh: “Trọng Ảnh, sao Triệu Hùng lại uống say đến nông nỗi này?”

“Tôi cũng không rõ. Tôi mới đến chưa lâu, lúc đến nơi thì Triệu Hùng đã uống say thế này rồi.” Trọng Ảnh giải thích.

Nông Tuyền thấy vậy liền nói với Lý Thanh Tịnh: “Cô chủ, hình như có tâm sự phiền não gì đó. Rượu vừa mới ra cậu chủ đã uống cạn hết bát này đến bát khác. Ít nhất cũng uống đến bốn cân rượu!”

Lý Thanh Tịnh sửng sốt: “Uống nhiều như vậy?” Cô lo lắng vội vàng nói: “Các cậu mau dìu anh ấy lên xe, tôi đưa anh ấy về nhà!”

Nông Tuyền dìu Triệu Hùng ra xe, đỡ anh ngồi vào trong xe ổn thỏa. Trọng Ảnh thấy Triệu Hùng say li bì như vậy thì có chút lo lắng. Anh ta dặn Tàn Kiếm và bốn anh em họ Mã ở lại uống trước, còn anh ta và Nông Tuyền đưa Triệu Hùng về sau đó quay lại.

Về đến biệt thự Ngã Nguyệt Đàm, Lý Thanh Tịnh túc trực bên cạnh Triệu Hùng cho đến chín giờ tối Triệu Hùng mới tỉnh rượu.

Vừa tỉnh rượu, Triệu Hùng liền cảm thấy bụng cồn cào nôn nao, dường như mọi thứ trong bụng bị đảo lộn khiến anh buồn nôn, phải lao vội vào nhà vệ sinh.

Lý Thanh Tịnh cầm theo vài miếng giấy ăn đưa vào nhà vệ sinh cho Triệu Hùng rồi nói: “Anh có chuyện gì vậy? Sao lại uống nhiều rượu như thế?”

Triệu Hùng nôn xong súc miệng vài cái, sau đó cầm lấy chai nước khoáng uống đến nửa chai mới thôi. Uống xong, Triệu Hùng đột nhiên ôm lấy Lý Thanh Tịnh bật khóc.

Hành động này của Triệu Hùng khiến Lý Thanh Tịnh sửng sốt trong phút chốc, lát sau cô giở giọng trách móc: “Anh làm gì đó? Vừa mới ói lên người em xong, còn nữa, đường đường là một người đàn ông trưởng thành, khóc cái gì chứ?”

Triệu Hùng rủ rỉ nói một câu: “Thanh Tịnh, anh nhớ mẹ anh…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi