CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Karaoke Thiên Định là một chuỗi kinh doanh, ở Hải Phòng đã mở đến cửa hàng thứ ba rồi.

Không thể không nói, Hoàng Nguyệt Ánh làm kinh doanh ngành dịch vụ giải trí rất mát tay. Dưới sự kinh doanh và quản lý của cô ta, chuỗi nhà hàng đã trở thành Karaoke số một Hải Phòng.

Sau khi đến Karaoke Thiên Định, Triệu Hùng vừa nhìn một cái đã phát hiện Vân Nhã cũng ở trong phòng bao.

Triệu Hùng hơi ngây người một chút, lúc này mới biết mình bị Thẩm Minh bán đứng rồi!

Đi vào phòng bao, Triệu Hùng chào Thẩm Minh, Dư Tuấn Kiệt và Hà Thanh Vân từng người một, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại ở chỗ Vân Nhã, chào hỏi: “Cô Vân, cô cũng ở đây à?”

Vân Nhã nở nụ cười xinh đẹp, cố ý trêu đùa Triệu Hùng: “Sao vậy, có tôi ở đây anh không vui à?”

“Có đại mỹ nữ cùng ở đây hát hò, uống rượu, sao mà lại không vui chứ!” Triệu Hùng cười mà nét mặt có chút cứng ngắc.

Bây giờ chuyện mà Triệu Hùng sợ nhất là ở cùng một chỗ với Vân Nhã. Thứ nhất là vì Vân Nhã có tình cảm với mình nên tấn công quá mãnh liệt, thứ hai là từ trước đến giờ Vân Nhã chưa bao giờ che giấu rằng cô ta thích Triệu Hùng.

Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt đều biết chuyện giữa Triệu Hùng và Vân Nhã, Thẩm Minh sợ hai người xấu hổ nên vội vàng cười dàn xếp: “Chúng ta cũng lâu lắm rồi không tụ tập cùng nhau, buổi tối nay không ai được phép về sớm hết! Chúng ta không say không về!”

Sau khi mọi người ngồi xuống, Thẩm Minh rót cho Triệu Hùng một ly rượu, nói: “Triệu Hùng, tôi nghe nói cậu đi du lịch, đã đi đâu vậy?”

“Cũng không đi đâu xa cả, chỉ dạo vòng vòng ở tỉnh Quý Châu và phía Nam thôi.”

“Sao cậu không ra nước ngoài mà chơi, lúc đó mà đi mấy bãi biển ở Đông Nam Á là mùa thích hợp nhất đó!”

Triệu Hùng giải thích: “Lúc đó thời gian gấp quá, tạm thời không có ý định ra nước ngoài, đợi sau này có cơ hội lại đi. Nào, cậu chủ Thẩm! Xem ra cậu cũng là tay sành sỏi mấy vụ này, sau này tôi có ra nước ngoài du lịch, cậu giúp tôi lập một kế hoạch nha!”

“Được! Dù kế hoạch của mấy công ty trên mạng phong phú hơn của tôi nhiều nhưng tôi vẫn đề nghị cậu đi Châu Âu hoặc vùng Đông Nam Á một vòng, cảm nhận vẻ đẹp của nước khác một chuyến!” Thẩm Minh nhìn thấy ánh mắt Vân Nhã đang hướng về phía này, liền đề nghị với Triệu Hùng: “Nếu không thì sau này chúng ta cùng ra nước ngoài chơi đi?”

Vân Nhã đón lời phụ họa: “Được đấy! Một người đi thì chán lắm, nếu như có thể rủ vài người bạn bạn cùng nhau ra nước ngoài du lịch chắc chắn sẽ rất vui. Nhưng mà Triệu Hùng đã có gia đình, sợ là vợ quản nghiêm, không thể đi được nữa phải không?”

Vân Nhã đang cố ý dùng chiêu khích tướng với Triệu Hùng đây mà!

Triệu Hùng cười xấu hổ: “Cùng nhau ra nước ngoài sợ là không được. Quả thật vợ tôi quản rất nghiêm!”

“Ha ha ha! Hội trưởng Thương hội Hải Phòng thế mà lại là một người sợ vợ quản nghiêm, chuyện này mà truyền ra ngoài, có phải là không tốt cho thanh danh Hội trưởng của anh đó!” Vân Nhã cố ý chế nhạo nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng xấu hổ cười hai tiếng nhưng cũng không giải thích gì cả.

Anh biết Vân Nhã đang cố ý làm khó mình.

Triệu Hùng cũng không buồn so đo cùng Vân Nhã, bởi vì Vân Nhã chính là người như vậy.

Mấy người bọn họ vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Uống được một lúc, Thẩm Minh bắt đầu đề nghị mỗi người đều phải hát một bài!

Vân Nhã xung phong dẫn đầu, chọn bài hát: “Người tôi yêu nhất làm tôi tổn thương sâu nhất”.

Vân Nhã cất giọng hát cao rất êm tai, mặc dù không phải ca sĩ chuyên nghiệp nhưng giọng hát vẫn khiến người ta rất dễ chịu.

Ngay lúc này liền nghe tiếng Vân Nhã cầm micro hát thâm tình chậm rai: “Người em yêu sâu đậm nhất lại làm em tổn thương sâu nhất! Lời thề càng dễ nghe, kết cục càng tàn nhẫn…”

Triệu Hùng ngồi ngửa đầu tựa lên ghế sô pha, híp mắt lại nhìn Vân Nhã.

Giây phút này, anh cảm thấy cực kì xúc động.

Anh thật sự sợ làm tổn thương Vân Nhã nên mới không muốn tiếp xúc nhiều với Vân Nhã. Nhưng anh sợ cứ như vậy, ngược lại lại càng làm tổn thương Vân Nhã.

Cách duy nhất để giải quyết tận gốc vấn đề này là để Vân Nhã có bạn trai mới. Nhưng Vân Nhã vốn dĩ không có tâm trí đi tìm bạn trai. Vốn muốn tránh mặt cô không gặp nhưng Vân Nhã lại là người kế nhiệm mới nhà họ Vân, sau này hai người chắc chắn sẽ thường xuyên gặp mặt.

Triệu Hùng nâng chén rượu lên, tự rót cho mình uống một ly.

Sau khi Vân Nhã biểu diễn xong một bài, Thẩm Minh ồn ào đòi Vân Nhã và Triệu Hùng cùng nhau hát một bài hát tình nhân.

Dư Tuấn Kiệt và Hà Thanh Vân cùng ào ào yêu cầu theo.

Không còn cách nào khác, Triệu Hùng đành đứng lên đi về phía Vân Nhã.

Hai người ngồi trên ghế ở bar, Vân Nhã hỏi Triệu Hùng: “Anh biết hát bài tình nhân nào không?”

“Tôi không biết hát hò, chỉ viết hừ hừ vài câu. Cô thích bài nào thì tôi hát bài đó”. Triệu Hùng trả lời.

Vân Nhã nghĩ ngẫm rồi nói với Triệu Hùng: “Vậy anh biết hát bài “Ngày mai em đã gả cho anh rồi” không?”

“Ừ, biết vài câu.” Triệu Hùng gật nhẹ đầu.

Vân Nhã vừa nghe đã cực kì vui vẻ, lập tức chọn bài hát “Ngày mai em đã gả cho anh rồi”.

“Mùa xuân hoa giăng lối, mang đi mùa đông sầu não, gió nhẹ khẽ thổi lên lãng mạn động lòng người…”

Vân Nhã và Triệu Hùng thâm tình hát đối đáp với nhau.

Hai người hát rất nghiêm túc, ca từ rõ ràng trôi chảy, cực kì êm tai!

Bài hát đến đoạn cao trào, hai người liền cùng hợp xướng: “Tay trong tay, đôi ta cùng đi, em đưa cho anh cả đời mình…”

Sau khi bài hát song ca hoàn thành, hai người đều có một cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.

Tuy nhiên, Triệu Hùng cũng là người có chừng mực, đưa tay ra đánh xuống tay Vân Nhã, cười đùa nói với Vân Nhã: “Được rồi, Cô Vân, cô còn bá chiếm micro nữa thì sẽ thành vua micro mất đấy! Chúng ta đi uống rượu, để Thẩm Minh và mọi người hát đi!”

Thẩm Minh, Dư Tuấn Kiệt và Hà Thanh Vân đều là mấy tay lão làng ở hộp đêm, Thẩm Minh liếc mắt ra ý cho Tuấn Kiệt và Hà Thanh Vân một cái rồi cố ý để lại không gian riêng cho Triệu Hùng và Vân Nhã.

Lần tụ tập này thật ra là Vân Nhã mượn lời Thẩm Minh để tác hợp cho cô ta mà thôi.

Cô ta không tiện trực tiếp hẹn Triệu Hùng ra, nhưng trong lòng thật sự rất nhớ anh, nên mới để cho Thẩm Minh hẹn Triệu Hùng ra. Nếu để Triệu Hùng biết mình cũng đến thì Triệu Hùng chắc chắn sẽ không đến để tránh gặp mặt. Vì vậy, Vân Nhã mới không để Thẩm Minh nhắc đến mình.

Trên sân khấu, Thẩm Minh, Dư Tuấn Kiệt và Hà Thanh Vân đang ra sức đọ cổ họng.

Nhưng ở trên ghế sô pha, Vân Nhã và Triệu Hùng nào có nghe vào chữ nào chứ.

Vân Nhã nâng lên ly rượu, khẽ nhích lại gần bên người Triệu Hùng.

Mùi thơm nhàn nhạt như xạ hương trên người Vân Nhã chầm chậm bay đến bên mũi Triệu Hùng.

Mùi hương này rất dễ chịu, chắc hẳn là một loại nước hoa đặc biệt cao cấp nào đó.

“Triệu Hùng, tôi mời anh một ly!” Vân Nhã cười một tiếng.

Triệu Hùng nâng ly lên, cố ý hỏi: “Vì sao lại mời tôi?”

Vân Nhã nghĩ một chút, nói: “Vì vừa nãy chúng ta cùng nhau hát vui vẻ!” Vân Nhã nháy đôi mắt đẹp đẽ, khóe môi khẽ vẽ lên nụ cười ngọt ngào.

Mặc dù lí do này rất gượng ép nhưng Triệu Hùng cũng không đành lòng làm mất mặt mũi của Vân Nhã nên cũng nâng ly lên, nhẹ nhàng cụng ly với Vân Nhã, hai người lần lượt uống hết rượu trong ly của mình.

Bởi vì bọn họ uống rượu vang đỏ nên với tửu lượng của Triệu Hùng và Vân Nhã, kể cả mỗi người uống hai chai rượu vang cũng không vấn đề gì cả.

Vân Nhã cầm bình cho rượu thở lên, rót cho Triệu Hùng một ly đầy, sau đó giơ chén lên nói với Triệu Hùng: “Chuyện tốt thành đôi, tôi lại mời anh thêm một li nữa!”

Triệu Hùng lo lắng Vân Nhã uống say rồi, đến lúc đó kết cục không tốt, liền khuyên: “Vân Nhã, vẫn nên uống ít rượu thôi, đừng để uống say!”

“Sao vậy? Anh sợ tôi uống say lại dựa vào anh à?” Vân Nhã nhìn cằm Triệu Hùng hỏi.

Triệu Hùng nửa thật nửa đùa nói: “Đúng vậy! Tôi sợ cô uống say rồi dựa vào tôi đó!”

Vân Nhã cười duyên dáng một cái, nói: “Anh đã nói như vậy rồi thì cả đời này tôi sẽ dựa vào anh!”

Triệu Hùng nghe vậy thì nhíu mày nói: “Cả một đời dài lắm, tôi không gánh được trách nhiệm này!”

“Vậy thì quý trọng hiện tại đi, lát nữa cùng tôi nhảy một điệu đi! Lâu lắm rồi anh không nhảy cùng tôi. Nếu như anh dám từ chối, tôi sẽ dựa vào anh luôn!” Ánh mắt Vân Nhã nóng bỏng như lửa, Triệu Hùng không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói: “Được, lát nữa tôi sẽ nhảy cùng cô!” Nói xong liền vội vàng quay đầu nhìn lên Thẩm Minh, Dư Tuấn Kiệt và Hà Thanh Vân ở trên sân khấu.

Mấy người Thẩm Minh trên sân khấu đang rất cao hứng, Triệu Hùng không dám nói chuyện quá mức thân thiết với Vân Nhã, hai người yên lặng vừa uống rượu, vừa nghe ba người trên sân khấu đang hát.

Ba người Thẩm Minh hát xong lập tức chọn nhạc nhảy.

Cậu ta vui vẻ trêu đùa Triệu Hùng và Vân Nhã: “Triệu Hùng, Vân Nhã! Lần trước hai người nhảy ở Party của tôi đã nổi tiếng một đợt, nhân lúc mọi người đang vui vẻ, hai người cũng nhảy một bài đi!”

Đến lúc này, Thẩm Minh đã hoàn toàn xác định, Thẩm Minh và Vân Nhã thông đồng với nhau lừa gạt anh.

Tuy nhiên anh đã đồng ý với Vân Nhã nên phải cùng cô ta khiêu vũ. Vì thế anh liền đứng lên, chủ động nắm lấy đầu ngón tay Vân Nhã, đi về phía sân khấu. Lúc đi ngang qua chỗ Thẩm Minh còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái!

Thẩm Minh bị Triệu Hùng nhìn, xấu hổ cười trừ.

Triệu Hùng duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Vân Nhã.

Một tay Vân Nhã năm chặt lấy tay của Triệu Hùng, tay kia nhẹ nhàng khoát lên vai anh.

Hôm nay quần áo của hai người đều không hợp để nhảy tango nên đã chọn một điệu nhảy nhẹ nhàng.

Ngay khi giai điệu vang lên, hai người đã nhanh chóng vào trạng thái.

Vân Nhã là cô gái đứng đầu Hải Phòng, cũng bởi vì lúc khiêu vũ với Triệu Hùng tại bữa tiệc của Thẩm Minh cảm thấy Triệu Vũ khiêu vũ rất khá nên mới có ấn tượng tốt với anh.

Khi Vân Nhã được ở bên cạnh Triệu Hùng, tâm trạng cực kì vui vẻ. Không hề khoa trương chút nào, Triệu Hùng chính là bạn nhảy tốt nhất của cô ta!

Hai người vừa khiêu vũ, Vân Nhã vừa nói nhỏ vào bên tai Triệu Hùng: “Sao anh lúc nào cũng phải trốn tránh tôi?”

“Tôi nào có trốn cô, đều vì vẫn luôn bận rộn mà!”

Vân Nhã cũng không vạch trần Triệu Hùng, nhỏ giọng nói một câu: “Vậy thì sau này anh phải thường xuyên khiêu vũ với tôi, nếu không tôi sẽ nói với vợ anh là anh bắt nạt tôi!”

“Tôi bắt nạt cô bao giờ?” Triệu Hùng không hiểu ra sao hỏi.

Vân Nhã cười một tiếng, nói: “Anh không biết con gái đều thích không nói lý hay sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi