CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi trở lại văn phòng thám tử thì Triệu Hùng, Trần Văn Sơn và Vân Dao vẫn chìm trong nỗi sợ hãi. May mắn thay, người phụ nữa kia đã không tấn công họ.

Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn về chuyện vừa rồi thì biết người phụ nữa kia chỉ hỏi Trần Văn Sơn về tung tích của Đường Tử Hoa chứ không gây khó dễ gì cho Trần Văn Sơn. Tuy nhiên, vì sự an toàn của mọi người nên anh vẫn nói với Trần Văn Sơn rằng nếu anh ta gặp nguy hiểm thì nên gọi cho anh càng sớm càng tốt.

Với sức mạnh của ông cụ Khổng, Triệu Hùng, Trần Văn Sơn, cộng với sức mạnh của Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã, thêm cả Trọng Ảnh thì họ có thể địch lại người phụ nữa này.

Triệu Hùng nói chuyện phiếm một lúc trong văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn và chẳng mấy chốc đã đến lúc Vân Dao đến đón đứa trẻ.

Ba người đến nhà trẻ đón đứa bé thì phát hiện người phụ nữa kia đã biến mất.

Sau đó Triệu Hùng lái xe đi thẳng về nhà.

Sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữa kia ở Hải Phòng khiến Triệu Hùng thấp thỏm lo âu. Việc đầu tiên anh làm là gọi cho người đứng đầu danh sách Thiên Bảng ông cụ Khổng và kể cho ông ấy nghe toàn bộ đầu đuôi sự việc và bảo ông ấy phải luôn mở điện thoại di động vì rất có thể sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt.

Ông cụ Khổng vui vẻ đồng ý nói rằng sẽ đợi cuộc gọi của Triệu Hùng.

Sau đó Triệu Hùng lại lập tức gọi điện cho Tàn Kiếm Hồ A và bảo cậu ta đến Cửu Đường để tìm Lan Ngọc Tâm đi theo một người phụ nữ tên là Tống Y Sa đến tỉnh Hà Giang để bảo vệ cô ta. Sang năm anh sẽ tự mình đến tỉnh Hà Giang để giải quyết vấn đề này.

Sau khi dặn dò mọi người xong thì trong lòng Triệu Hùng rối như tơ vò, anh chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng.

Sau khi Lý Diệu Linh xuống lầu, cô ấy nhìn thấy anh rể là Triệu Hùng cứ đi tới đi lui nên cô ấy lặng lẽ đi đến phía sau Triệu Hùng định hù cho anh giật mình.

Không ngờ, đột nhiên Triệu Hùng quay đầu nhìn lại trợn mắt với Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói: “Ôi trời, anh rể à. Anh thật là nhàm chán, sao anh không để cho em hù anh giật mình chơi vậy hả?”

Sau khi nội lực Triệu Hùng hồi phục thì anh đã trở thành người có vị trí thứ hai trong danh sách Thiên Bảng nên thính lực và thị lực khác hẳn người thường. Anh đã nghe thấy tiếng bước chân của Lý Diệu Linh từ đàng xa rồi.

“Em chỉ là cô nhóc thích trêu ghẹo người khác thôi hả?”

“Em muốn đùa với anh một chút thôi mà. Em ở nhà nhiều quá sắp chết ngộp rồi đây nè.” Lý Diệu Linh chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp khẽ nói với Triệu Hùng: “Anh rể à, em nghe nói anh đi karaoke hát. Lần sau, nhất định phải đưa em đi cùng đó.”

“Anh sẽ không dẫn em đi theo đâu. Nếu để chị gái em biết thì anh sẽ bị mắng chết mất.”

“Thì anh em mình bí mật đi thôi và đừng nói với chị gái em biết là được.” Lý Diệu Linh nói.

“Không được.” Triệu Hùng lắc đầu nói: “Trừ khi thành tích học tập của em có thể cải thiện tăng lên đáng kể. Sau năm mới, em sẽ phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Nếu em làm không tốt thì không bị chị gái em mắng mới lạ đó.”

“Em nghĩ chị em đang trong thời kì tiền mãn kinh hay sao mà tính tình càng ngày càng cục cằn vậy nè.”

Triệu Hùng trợn mắt nhìn em vợ Lý Diệu Linh và nói: “Đừng nói nhảm nữa cô gái à. Nếu để chị gái của em biết được thì cô ấy sẽ xử lý em nhanh gọn lẹ cho xem.”

“Còn không phải em nhân cơ hội chị ấy không có ở nhà nên mới dám nói sao?” Lý Diệu Linh mỉm cười nói.

Ngay khi vừa dứt lời thì cánh cửa phòng mở ra, Lý Thanh Tịnh xách cặp bước vào.

Lý Diệu Linh lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, chào hỏi chị gái Lý Thanh Tịnh: “Chị ơi, hôm nay chị tan làm sớm vậy?”

“Ừm, chuyện của công ty đều đã xong xuôi nên chị về sớm hơn dự định. Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì, tán gẫu thôi. Được rồi, em không làm kì đà cản mũi hai người nữa. Em lên lầu trước đây.” Lý Diệu Linh nói xong liền chạy lên lầu.

Triệu Hùng bước tới cầm lấy chiếc cặp của vợ Lý Thanh Tịnh và nói với cô: “Thanh Tịnh, em có mệt không?”

“Không sao. Các thủ tục của công ty sản phẩm chăm sóc da đã xong xuôi hết rồi, coi như đã giải quyết xong tâm bệnh trong lòng em. Đã nấu cơm xong chưa?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

“Đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Tối nay anh bảo Chu Dĩnh nấu món gà hầm nấm mà em thích ăn nhất đó.”

Lý Thanh Tịnh cười nói: “Anh không định nuôi em mập lên đó chứ?”

“Em mập lên một chút cũng vẫn đẹp mà. Đến lúc đó em sẽ có sức lực để sinh bé con thứ hai.”

“Cái anh này, toàn nói chuyện thiếu đứng đắn không à.” Lý Thanh Tịnh trợn mắt nhìn Triệu Hùng rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Sau bữa tối, Lý Thanh Tịnh không thấy Triệu Hùng đâu nên cô còn tưởng anh đang dạy con gái Dao Châu và Thẩm Văn Hải luyện võ trong phòng tập võ. Kết quả là cô tìm một vòng cũng không thấy Triệu Hùng đâu.

“Diệu Linh, anh rể của em đâu?” Lý Thanh Tịnh hỏi em gái Lý Diệu Linh.

“Anh ấy đang hút thuốc trong phòng hút thuốc.”

Lý Thanh Tịnh nói “ờ” rồi từ từ đi về phía phòng hút thuốc.

Sau khi vào đến phòng hút thuốc, Lý Thanh Tịnh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Triệu Hùng đang ngẩn người hút thuốc.

Hai người đã sống với nhau được vài năm và họ quá hiểu nhau rồi.

Mặc dù lúc ở nhà Triệu Hùng thỉnh thoảng vẫn hút thuốc, nhưng anh không hút nhiều dồn dập như vậy. Lý Thanh Tịnh nhìn thấy ít nhất năm mẩu thuốc lá trong gạt tàn.

Chiếc gạt tàn này vẫn được cô bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh dọn dẹp hàng ngày. Điều đó cho thấy vừa rồi những điếu thuốc này đều là do Triệu Hùng hút.

“Tại sao lại hút nhiều thuốc lá như vậy?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

Khi Triệu Hùng nhìn thấy vợ mình là Lý Thanh Tịnh đi tới thì anh vội vàng dụi hết nửa điếu thuốc trong tay. Sau đó, anh nói: “Không khí ở đây không tốt lắm. Thanh Tịnh à, chúng ta về phòng nói chuyện đi.”

Lý Thanh Tịnh “ừ” rồi sau đó cô đi theo Triệu Hùng trở về phòng.

“Anh có chuyện gì lo lắng sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi lại.

Triệu Hùng nghiêm túc nói: “Kẻ thù của Đường Tử Hoa đã đến Hải Phòng rồi.”

“Cái gì? Anh có gặp bà ta không?” Lý Thanh Tịnh kinh ngạc hỏi lại.

Triệu Hùng gật đầu và kể lại cho Lý Thanh Tịnh những gì đã xảy ra.

Sau khi nghe lời kể của Triệu Hùng thì Lý Thanh Tịnh nói: “Triệu Hùng, chuyện này không phải là chuyện nhỏ đâu. Đường Tử Hoa đã hi sinh hai mươi năm công lực để cứu anh nên lúc này sức mạnh của ông ấy hẳn là không còn gì nữa. Nhất định anh không được để người phụ nữ này gây tổn hại cho Đường Tử Hoa.”

“Anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng anh lo rằng bà ta sẽ tìm thấy đạo quán Hòa Sơn.”

Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là anh thuyết phục Đường Tử Hoa trong mấy ngày này hãy đến ở nhà của người đứng đầu trong danh sách Thiên Bảng ông cụ Khổng đi. Ở đó an toàn hơn. Đến lúc đó còn có thêm anh, Văn Sơn, Nông Tuyền nữa. Cho dù không đánh lại người phụ nữ này nhưng vẫn có hy vọng hòa nhau mà.”

“Được, vậy ngày mai anh sẽ đi thuyết phục Đường Tử Hoa.” Triệu Hùng gật đầu.

Một đêm bình an vô sự trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng đi ra ngoài như thường lệ. Mỗi ngày anh đều đến đạo quán Hòa Sơn ngồi luyện công, vì Lý Thanh Tịnh bận rộn chuyện công ty nên buổi sáng cả hai cùng nhau đi ra ngoài cùng một lúc.

Vừa nhìn thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh thì người phụ nữa kia trốn trong một chỗ bí mật ở gần đó liền nhếch miệng cười.

Sau khi Triệu Hùng lái xe đi thì người phụ nữa kia lên taxi và yêu cầu tài xế taxi đi theo Triệu Hùng. Nhưng đuổi theo không được bao lâu thì họ đã bị Triệu Hùng bỏ lại phía sau.

Với bản lĩnh lái xe của Triệu Hùng thì làm sao một chiếc taxi có thể theo kịp anh được chứ?

Tuy nhiên, sau khi phát hiện có người đang theo dõi sau lưng anh khiến Triệu Hùng giật mình.Anh không cần đoán cũng biết là có liên quan đến người phụ nữa kia đã cải trang vào ngày hôm qua.

Sau khi thoát khỏi sự theo dõi thì Triệu Hùng đến cửa hàng “Gà quay mùi vị cổ truyền Hải Phòng” và mua một ít thức ăn cho Đường Tử Hoa. Sau đó, anh lái xe thẳng đến đạo quán Hòa Sơn.

Sau khi Triệu Hùng xác nhận rằng đã an toàn, không ai đang theo dõi thì anh mới mở cốp xe lấy hai bình rượu ngũ lương và thức ăn đã được nấu chín mới mua rồi đi lên Hòa Sơn.

Không lâu sau khi Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng rời đi thì chuông cửa ở nhà đột nhiên vang lên.

Sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, cô bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh vội vàng ra cửa nhìn qua hệ thống liên lạc video. Nhìn thấy là Lý Thanh Tịnh, cô ta vội vàng mở cửa.

“Chị Thanh Tịnh, sao chị lại quay về ạ?” Bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh hỏi Lý Thanh Tịnh.

“À, tôi quên mang theo vài thứ.” Lý Thanh Tịnh giải thích.

“Chị Thanh Tịnh, tại sao giọng chị lại khàn vậy? Chị không bị ốm đó chứ?”

Nghe thấy giọng nói của Lý Thanh Tịnh khàn khàn nên cô bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh quan tâm hỏi han.

“Không sao đâu, nhưng cổ họng hơi khó chịu thôi.”

Đúng lúc này, Lý Diệu Linh từ trên lầu chạy xuống. Cô ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chị gái Lý Thanh Tịnh nên vội vàng đi đến chỗ chị gái Lý Thanh Tịnh, nghi ngờ hỏi: “Chị à, sao chị lại về nhà rồi?”

“Chị bỏ quên đồ ở nhà.”

“Hả? Giọng của chị bị sao vậy? Tại sao lại khàn như thế?”

Lý Thanh Tịnh chưa kịp trả lời thì cô bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh đã giải thích: “Cổ họng của chị Thanh Tịnh khó chịu. Chị Thanh Tịnh à, chị đợi chút để tôi lấy thuốc cho chị.” Sau đó, cô ta chạy đi.

Lý Thanh Tịnh nhìn lên nhìn xuống em gái Lý Diệu Linh và hỏi: “Em gái à, anh rể của em đi đâu làm gì rồi?”

“Không phải là hai người cùng nhau đi ra ngoài sao?”

“Đúng vậy, thế anh ấy đi đâu rồi?” Lý Thanh Tịnh vẫn tiếp tục gặng hỏi Lý Diệu Linh.

“Không phải là đến đạo quán Hòa Sơn à? Chị ơi, chị bị sao vậy? Không phải chị đã bị mắc chứng mau quên đó chứ?”

Lý Thanh Tịnh im lặng không trả lời mà vội xoay người đi ra ngoài.

Lý Diệu Linh đuổi theo và gọi chị gái Lý Thanh Tịnh: “Chị ơi, không phải chị nói là để quên đồ ở nhà sao? Sao chị lại không lấy đồ mà lại đi luôn vậy?”

Lý Thanh Tịnh không thèm để ý đến tiếng gọi của Lý Diệu Linh và di chuyển ngày càng nhanh hơn.

Trên trán của Lý Diệu Linh hiện lên đầy dấu chấm hỏi, cô ấy lẩm bẩm: “Quái lạ. Tại sao hôm nay chị ấy cứ lạ lạ như thế nào ấy nhỉ?”

Lúc này, bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh cầm thuốc chạy tới hỏi Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, Thanh Tịnh đâu?”

“Chị ấy đi rồi.” Lý Diệu Linh nói với vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Không biết chị gái mình đang làm cái quỷ gì đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi