CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Mã Vân Bằng và bà lão Nhan Tú rời khỏi thì Triệu Hùng đã đút quyển sổ tay Dịch Dung Thuật mà bà lão Nhan Tú đã đưa cho anh vào trong túi rồi tiến gần đến trước mặt ông cụ Khổng, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã và hỏi với vẻ quan tâm: “Mọi người không sao chứ?”

“Không sao!”

Mấy người Trần Văn Sơn và Nông Tuyền lắc đầu, tỏ ý thương tích của mọi người đều không có gì nghiêm trọng.

Triệu Hùng đưa mắt nhìn lên người đệ nhất Thiên Bảng là ông cụ Khổng rồi quan tâm hỏi: “Ông bạn già, ông không sao chứ?”

“Không sao!”

Ông cụ Khổng đáp lại một tiếng xong thì bắt đầu im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó.

Triệu Hùng thấy ông cụ Khổng có biểu hiện khác thường thì thắc mắc hỏi: “Sao thế ông bạn già?”

“Hình như ông đã nhớ ra được Đường Tử Hoa đó là ai rồi.”

“Là ai?” Triệu Hùng hỏi dồn.

Ông cụ Khổng giải thích: “Bắt đầu từ thời hoàng đế Chu Nguyên Chương của nhà Minh, có một vài quan lớn có công như Thường Ngộ Xuân, Trương Lương đều không có kết cục tốt đẹp. Các cao thủ giang hồ thì lại càng bị chó săn của triều đình vây đánh, có rất nhiều môn phái cũng vì vậy mà bị diệt vong, đó cũng là lý do chủ yếu khiến võ thuật cổ truyền của chúng ta bị thất truyền. Nhưng đến cuối thời nhà Thanh, giang hồ lại có rất nhiều cao thủ nổi lên như nấm mọc sau mưa, tạo nên cục diện hoa nở một thời. Lúc đó vẫn chưa có cách gọi Võ Thần Bảng mà được người trong giang hồ tôn là Tam Tôn, Ngũ Kỳ, Cửu Kiệt, Thập Bát Dũng Sĩ. Trong số những người đó có người tốt cũng có kẻ xấu, bà lão tên Nhan Tú lúc nãy chính là sư thái bách biến, một trong số những Ngũ Kỳ. Nếu như ông đoán không nhầm thì ông lão ăn mày dùng rượu trong hồ lô phun vào bà ta chính là ăn mày say rượu, một trong số những Ngũ Kỳ. Nhưng mà nếu như tính ra thì ít ra họ cũng đã hơn một trăm sáu mươi tuổi rồi.”

Mọi người nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau, không ngờ người đã hơn một trăm sáu mươi tuổi ở cuối thời nhà thanh mà vẫn còn sống đến nay.

Nhưng Triệu Hùng tin lời của ông cụ Khổng.

Lúc anh ở tỉnh Lam Hỏa thì anh đã từng đến nhà họ Trương yêu thích dưỡng sinh. Bà cụ ở nhà họ Trương đã hơn một trăm bốn mươi tuổi rồi, mấy đứa con của bà ta cũng đều là những người già hơn trăm tuổi. Vì vậy, thế giới này chưa chắc đã có người có thể trường sinh bất lão nhưng người sống thọ thì nhất định vẫn có tồn tại.

Trần Văn Sơn hỏi ông cụ Khổng: “Ông Khổng, nếu như hai người trong số năm người của Ngũ Kỳ là ăn mày say rượu và sư thái bách biến đều vẫn còn sống thì những người khác có còn sống hay không? Nếu như những người này vẫn còn sống thì chẳng phải sẽ thành quái vật sao? Đến cả cao thủ Thần Bảng cũng không thể làm gì được bọn họ.”

Ông cụ Khổng chau chặt mày và nói: “Chuyện này ông cũng không rõ lắm. Nhưng mà ông nghe nói lúc đó La Vân Phong vì muốn tranh đoạt chức vị võ lâm minh chủ mà đã khiến cho rất nhiều người phải chết. Vì vậy không ai biết được rốt cuộc ai vẫn còn sống trên thế giới này. Điều làm ông lo lắng là Võ Thần Bảng.”

“Ông bạn già, Võ Thần Bảng làm sao kia?” Triệu Hùng thắc mắc hỏi ông cụ Khổng.

Ông cụ Khổng nói: “Võ Thần Bảng là thứ mới được hình thành mấy chục năm gần đây, nhưng rốt cuộc là ai đã sáng lập ra Võ Thần Bảng thì vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn. Ông đã từng âm thầm điều tra chuyện này nhưng vẫn không tìm được manh mối gì.”

Triệu Hùng nhíu mày nói: “Ông bạn già, ông nghi ngờ Võ Thần Bảng có vấn đề sao?”

“Ông nghi ngờ đây là một âm mưu lớn. Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của ông thôi. Vì vậy Triệu Hùng à, ông khuyên con tốt nhất là đừng nên đến tham gia khảo sát ở Võ Thần Đường nữa. Dù sao thì bây giờ con cũng đã biết được thực lực của mình rồi, có khảo sát hay không thì đối với con mà nói cũng không có ý nghĩa gì lớn.” Ông cụ Khổng dừng lại một lúc rồi nói: “Nếu như con muốn đến Võ Thần Đường khảo sát thì có khả năng sẽ để lộ thực lực của con, kẻ thù của con rất nhiều, khiêm tốn hành sự vẫn tốt hơn.”

Triệu Hùng suy nghĩ một lúc, anh cảm thấy lời của ông cụ Khổng nói rất có lý.

Anh chỉ là muốn biết thực lực của mình mà thôi chứ không hề để tâm đến danh hiệu sáo rỗng trên Võ Thần Bảng đó. Thế là anh gật đầu và nói: “Được!”

Ông cụ Khổng dặn dò Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, cậu có thời gian thì âm thầm điều tra chuyện này thử, bây giờ tôi có muốn thì làm cũng hơi khó.”

Trần Văn Sơn nghe xong những lời phân tích của ông cụ Khổng thì cũng cảm thấy Võ Thần Bảng có vấn đề nên anh đã gật đầu đồng ý.

Sau khi Triệu Hùng rời khỏi đạo quán Hòa Sơn thì lái xe về thẳng nhà.

Hôm nay việc đánh nhau với bà lão Nhan Tú đã khiến Triệu Hùng tiêu hao rất nhiều nội lực, anh phải ngồi thiền một lúc thì mới có cảm giác nội lực ở đan điền sung mãn trở lại.

Sau khi Triệu Hùng ngồi thiền luyện khí xong thì tinh thần anh trở nên phấn chấn, cơ thể anh như biết phát sáng. Mặc dù anh không thuộc loại đàn ông vừa nhìn đã thấy điển trai nhưng vẻ nho nhã toát ra từ trên cơ thể anh khiến anh trông rất giống một thư sinh.

Anh ra khỏi phòng thì vừa hay gặp được em vợ Lý Diệu Linh.

“Ế, anh rể! Anh về từ lúc nào thế?” Lý Diệu Linh bất ngờ hỏi.

Lúc Triệu Hùng quay về thì Lý Diệu Linh đang chơi điện thoại trong phòng, vì vậy cô ấy vốn dĩ không biết là anh đã trở về rồi.

“Mới về chưa được bao lâu.” Triệu Hùng trả lời.

“Phải rồi, chị em đã đến Hòa Sơn tìm anh chưa? Sáng nay chị ấy về nhà nói mấy lời rất kỳ lạ rồi sau đó thì đi mất.” Lý Diệu Linh cằn nhằn nói.

Triệu Hùng nói một câu: “Đó không phải là chị của em!” Triệu Hùng nói xong thì quay người rời đi.

“Nè! Anh rể, anh nói thế là có ý gì? Cái gì mà không phải chị của em hả?” Lý Diệu Linh cảm thấy mơ hồ, gạn hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng dừng chân lại, nói với em vợ Lý Diệu Linh: “Em chỉ là một đứa con nít, có nói với em thì em cũng không hiểu.”

“Ai nói em là con nít? Em đã sắp mười tám tuổi rồi đấy.” Lý Diệu Linh cố tình ưỡn ngực lên và nói: “Anh xem, sao em lại là con nít chứ?”

Triệu Hùng nói với vẻ xem thường: “Trong mắt anh và chị của em thì em chỉ là một đứa con nít thôi. Anh còn nhớ lúc anh với vừa kết hôn với chị của em thì em chỉ lớn bằng con anh bây giờ.”

“Ây dà! Con người đều sẽ lớn mà. Anh còn nhắc đến chuyện trước đây làm gì? Anh rể, anh thật đáng ghét!” Lý Diệu Linh nắm tay thành nắm đấm rồi đấm nhẹ lên người của Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói với em vợ Lý Diệu Linh: “Anh đến công ty của chị em đây, nói Tiểu Dĩnh không cần nấu cơm trưa cho anh. Tối anh về anh sẽ mua cho em mấy con cua để em giải thèm.”

“Anh rể, vẫn là anh tốt nhất! Mua nhiều nhiều nha, lâu lắm rồi em chưa được ăn cua.” Lý Diệu Linh nói với vẻ xin xỏ.

Triệu Hùng đưa tay ra véo nhẹ lấy mũi của Lý Diệu Linh rồi mỉm cười và nói: “Con mèo ham ăn!” Anh nói xong thì quay người rời khỏi nhà.

Sau khi Triệu Hùng rời khỏi nhà thì lái xe đến một tiệm vịt cay và mua cho vợ Lý Thanh Tịnh của mình hai cái cổ vịt, hai cái đầu vịt và hai lạng rong biển cay cũng như mấy món chay như đậu khuôn cắt miếng.

Lý Thanh Tịnh không thích ăn mấy món như cay hay bún nhưng cô lại rất thích ăn lẩu và mấy món vịt.

Sau khi anh đến công ty của vợ Lý Thanh Tịnh, người trong công ty cô nhìn thấy anh thì thi nhau chào hỏi anh.

Không thể không thừa nhận là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân mà.

Trước đây lúc Triệu Hùng ở Hải Phòng nổi tiếng là một tên nhu nhược thì luôn bị người khác nhìn không thuận mắt. Nhưng từ khi Triệu Hùng làm hội trưởng của hội thương gia Hải Phòng thì dù anh có mặc áo gió kiểu dài bình thường thì trông anh vẫn đẹp trai như thường.

Lúc này Đặng Gia Hân đang bước ra khỏi phòng làm việc để pho to tài liệu.

Cô ta nhìn thấy Triệu Hùng thì vội vã tiến về trước chào hỏi: “Anh Triệu, anh đến rồi à?”

Triệu Hùng “ừ” một tiếng rồi hỏi Đặng Gia Hân: “Gia Hân, Thanh Tịnh có ở đây chứ?”

“Vâng, đang ở trong văn phòng đấy. Cần tôi đi thông báo một tiếng không?” Đặng Gia Hân mỉm cười và hỏi.

“Không cần, tự tôi vào được rồi.”

Triệu Hùng cầm theo túi thịt vịt vừa mới mua trong tay đi vào văn phòng của vợ Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh đang vừa ăn cơm vừa làm việc, cô tưởng thư ký Đặng Gia Hân đến nên cầm ly nước lên và nói: “Gia Hân, pha giúp tôi một ly nước nóng, cho vào hai bông hoa cúc và hai viên đường.”

Triệu Hùng nhẹ nhàng bước đến trước bàn làm việc của vợ Lý Thanh Tịnh rồi đặt thịt vịt mới mua lên bàn, sau đó tiện tay cầm lấy ly nước trên tay Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy vịt cay, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chồng Triệu Hùng của mình đã đến, ánh mắt cô lộ vẻ vui mừng vì bất ngờ, cô nói: “Ế, sao anh lại đến đây?”

Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Đến cùng em làm việc! Lát nữa rồi hãy nói, anh đi pha nước cho em trước đã.”

Triệu Hùng đi đến bên máy lọc nước thì thấy trên bàn đặt rất nhiều loại trà như Phổ Nhĩ, Long Tĩnh, Thiết Quan Âm cũng như trà hoa cúc và đường thỏi. Anh dùng kẹp gắp hai miếng hoa cúc và hai thỏi đường thả vào trong một ly trà hoa cúc rồi cầm đến cho vợ Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh đang gặm đầu vịt cay một cách ngon lành, cô nói với Triệu Hùng: “Đã giải quyết xong chuyện của Đường Tử Hoa chưa?”

“Ừ! Giải quyết xong rồi.” Triệu Hùng gật đầu.

“Vậy anh đã ăn cơm chưa?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

“Vẫn chưa, định đến ăn chực công ty em đây.” Triệu Hùng mỉm cười nói.

Lý Thanh Tịnh nói: “Vậy em bảo Gia Hân gọi thêm cho anh một phần!”

“Không cần đâu, anh thấy cơm của em khá nhiều, em ăn một mình chắc cũng không hết, chúng ta ăn chung đi!” Triệu Hùng mỉm cười rồi đi về phía vợ Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Triệu Hùng cười với vẻ xấu xa thì hỏi với vẻ sợ sệt: “Anh muốn làm gì?”

Triệu Hùng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của vợ Lý Thanh Tịnh rồi cười hi hi và nói: “Anh muốn em đút anh ăn.”

“A! Tên xấu xa nhà anh, không được được nước làm tới đâu.” Lý Thanh Tịnh từ chối thẳng thừng.

Triệu Hùng uy hiếp vợ Lý Thanh Tịnh của mình: “Nếu em không nghe lời anh thì em sẽ phải diễn show thực tế ở văn phòng công ty với anh đấy...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi