CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi gọi điện thoại, Triệu Hùng dẫn theo Hà Ngọc Kỳ đi về phía "câu lạc bộ Kim Cương Barbie".

Vừa đi đến cửa, hai người đã bị bảo vệ chặn lại.

Triệu Hùng mặc một chiếc áo jacket bông màu xanh lam đậm, quần áo không tính là cực kỳ đắt tiền, chỉ là một chiếc áo hơn hai triệu tám.

Anh không quá mức đánh giá cao cấp bậc quần áo, quan trọng là mặc vào thấy thoải mái là được.

Hà Ngọc Kỳ mặc một chiếc áo khoác bằng lông màu xám bó sát, hau người ăn mặc khéo léo, không ngờ lại bị bảo vệ của câu lạc bộ ngăn lại.

Một bảo vệ cao to oai phong vươn tay chặn Triệu Hùng lại: "Thưa anh, người áo mũ không chỉnh tề, thứ lỗi câu lạc bộ này không tiếp đón!"

Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày, không ngờ được lại vì một lý do kỳ quái như vậy mà bị đẩy ra khỏi cửa.

"Như thế nào mới coi là áo mũ chỉnh tề?" Triệu Hùng không muốn vừa mới ra đường đã gây chuyện rắc rối, hỏi người bảo vệ.

Bảo vệ nói: "Ít nhất cũng phải thắt cà vạt đã!"

"Tôi có!" Khóe miệng Triệu Hùng nhếch lên thành nụ cười.

Vươn tay cởi đai lưng đang thắt trên áo khoác của Hà Ngọc Kỳ.

"Này! Anh định trêu chọc lưu manh đấy à? Cẩn thận tôi nói với chị Thanh Tịnh đấy nhé." Hà Ngọc Kỳ cho rằng Hà Ngọc Kỳ định cởi quần áo cô ấy, sợ đến mức thân thể co rúm lại.

Nhưng đai lưng đang thắt trên áo khoác đã rơi vào tay Triệu Hùng rồi.

Lúc này Hà Ngọc Kỳ mới biết, Triệu Hùng chẳng qua chỉ lấy mất dây đai lưng trên áo khoác cô ấy thôi, nhưng mà lại dọa cho cô ấy sợ gần chết.

Chỉ thấy Triệu Hùng dùng động tác thành thạo, lấy đai lưng trên áo khoác của Hà Ngọc Kỳ, thắt thành hình chiếc cà vạt, sau đó quàng vào cổ, nhìn bảo vệ hỏi: "Bây giờ có thể vào được rồi chứ?"

Bảo vệ thấy gương mặt Triệu Hùng nho nhã, nhìn giống như một người đọc sách yếu đuối. Nhưng trên người anh lại tỏa ra khí thế mạnh mẽ, biết là người không dễ trêu chọc, nên nghiêng người nhường đường, thả cho Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ vào trong.

Sau khi hai người bước vào câu lạc bộ, Hà Ngọc Kỳ oán trách nói với Triệu Hùng: "Này! Anh có muốn mượn đai lưng thì cứ nói với tôi một tiếng. Cần gì động tay động chân như vậy?"

Triệu Hùng bĩu môi: "Chỉ dựa vào dáng vẻ tầm thường như sân bay của cô, mà tôi lại động tay động chân với cô sao?"

"Anh nói ai là sân bay hả?" Hà Ngọc Kỳ giữ chặt cánh tay Triệu Hùng, hung dữ trừng mắt hỏi lại.

"Vậy cô không phải sân bay, thế là bướu lạc đà à?" Triệu Hùng không đồng ý đáp lại.

"Anh!..."

Hà Ngọc Kỳ tức giận đến mức hung hăng giẫm lên chân Triệu Hùng một cái.

Triệu Hùng di chuyển chân mình đi, Hà Ngọc Kỳ giẫm hụt, đau đến mức cô ấy hét thảm một tiếng "Ai da!" rồi khập khiễng chạy đuổi theo Triệu Hùng.

"Triệu Hùng, anh đứng lại đó cho tôi!"

Sau lưng có tiếng gầm tức giận của Hà Ngọc Kỳ vang lên, Triệu Hùng cười thầm. Không trừng trị con nhỏ này, thật sự cho rằng mình là con mèo ốm rồi sao.

Đến cửa phòng bao, Hà Ngọc Kỳ vung bàn tay trắng như phấn lên định đánh Triệu Hùng, bị Triệu Hùng chặn lại.

Triệu Hùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Hà Ngọc Kỳ: "Đừng gây chuyện nữa, hôm nay ở bên trong quán rượu đều là các ông lớn của thành phố Tân đấy."

Hà Ngọc Kỳ vẫn còn là một người biết lo lắng cho chuyện lớn, biết trong tình huống này không thể gây chuyện bừa bãi được, trừng mắt lườm Triệu Hùng nói: "Đợi đến khi quay về sẽ xử lý anh."

Tàn Kiếm Hồ A nhìn thấy Triệu Hùng đến, vội vàng chắp tay làm lễ chào hỏi: "Anh Hùng!"

Triệu Hùng gật đầu, vỗ bả vai của Tàn Kiếm Hồ A, hỏi: "Bên trong đang có những ai?"

"Người của Tập đoàn Tam Giao, còn có người của Tập đoàn Đường Sư!" Tàn Kiếm Hồ A đáp lời.

Triệu Hùng gật đầu, dặn dò Tàn Kiếm Hồ A và Hà Ngọc Kỳ, nói: "Hai người đợi ở đây, tôi vào trong nhìn một cái xem!"

"Này, Triệu Hùng, tôi còn chưa ăn cơm đâu đấy?" Hà Ngọc Kỳ oán trách nói.

Triệu Hùng đáp lời: "Lát nữa sẽ thu xếp cho cô." Nói xong, quay sang nói với người đang canh giữ bên ngoài phòng bao: "Phiền anh vào thông báo với chị Sa một câu, nói Triệu Hùng tôi đến rồi."

Người canh giữ gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Chỉ chốc lát sau, Tống Y Sa từ trong phòng bao bước ra, nhìn thấy gương mặt Triệu Hùng lập tức lộ ra vẻ phấn khởi. Trực tiếp lao đến ôm chầm lấy Triệu Hùng thật chặt.

"Em trai xấu xa, cuối cùng cậu cũng chịu đến rồi!"

Gương mặt Triệu Hùng lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ được Tống Y Sa vừa nhìn thấy mình đã nhiệt tình như vậy. Đặc biệt là dáng người của Tống Y Sa nở nang nóng bỏng, có thể cảm nhận được rõ ràng hai nơi đầy đặn kia.

Tống Y Sa này cũng quá nhiệt tình thì phải?

Hà Ngọc Kỳ chưa từng gặp Tống Y Sa bao giờ, thấy một người phụ nữ xinh đẹp vừa đi ra đã vừa kéo vừa ôm Triệu Hùng, lập tức kéo Tống Y Sa ra, nghiêm mặt nói: "Này, sao con người chị lại không biết xấu hổ như thế hả? Sao lại ôm ấp người ta bừa bãi thế!"

Gương mặt Tống Y Sa lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên, nhìn sang Hà Ngọc Kỳ rồi lại hỏi Triệu Hùng: "Em trai xấu xa, con bé này là ai vậy?"

"À, cô ấy tên là Hà Ngọc Kỳ, là trợ lý bên cạnh tôi!"

"Tiểu Kỳ, không được thiếu lịch sự như vậy, đây chính là chị Sa mà chúng ta muốn gặp khi đến tỉnh Lam Hỏa đấy."

Tống Y Sa cười một tiếng quyến rũ, vươn tay kéo tay Hà Ngọc Kỳ, cười nói: "Cô bé Tiểu Kỳ này không tệ nhỉ, tôi rất thích đấy!"

Lúc này Hà Ngọc Kỳ mới biết, bản thân mình suýt nữa lại vô tâm gây ra tai họa rồi.

Trước khi đến, cô ấy đã từng nghe đủ loại chuyện liên quan đến Tống Y Sa rồi. Cho rằng cô ấy là một người phụ nữ góa chồng, có thể chống lại được ba người đàn ông của Tập đoàn Tam Giao, quả thật là nữ anh hùng phiên bản thời hiện đại.

Hà Ngọc Kỳ là kiểu cô gái không thích váy đỏ mà lại thích quân phục, trong lòng vô cùng khâm phục Tống Y Sa.

Thấy Tống Y Sa giản dị gần gũi như vậy, không hề kiêu ngạo chút nào. Cô ấy lập tức mở miệng nhỏ ngọt ngào xin lỗi nói: "Chị Sa, thật xin lỗi! Tôi không biết đấy là chị."

"Không sao đâu! Tôi và Triệu Hùng thích đùa giỡn, có lẽ cô chưa quen thôi. Từ từ quen đi là được rồi! Em trai xấu xa, chúng ta mau vào đi! Người của Tập đoàn Tam Giao còn có chủ tịch Đường của Tập đoàn Đường Sư đều đang đợi đấy."

Triệu Hùng gật đầu, đi theo Tống Y Sa bước vào phòng bao.

Sau khi bước vào phòng bao, Tống Y Sa cố tình khoác tay lên khuỷu tay Triệu Hùng.

Mặc dù Tống Y Sa đã ba mươi lăm tuổi, nhưng người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, chính là tuổi sung sức như hổ sói vẫn còn quyến rũ. Sóng vai đi bên cạnh Triệu Hùng, không hề có cảm giác không phù hợp một chút nào, lại giống như một đôi vợ chồng vậy!

Sau khi hai người bước vào phòng bao, ánh mắt của tất cả mọi người đều không kiềm chế được nhìn về phía Triệu Hùng.

Vừa nãy khi Tống Y Sa gọi điện thoại, mở miệng kêu "em trai xấu xa", ba anh em nhà họ Đồng của Tập đoàn Tam Giao còn có Đường Tân Khải của Tập đoàn Đường Sư, đều cho rằng Tống Y Sa vừa tìm được một tên công tử bột.

Quả nhiên, tuy rằng vẻ ngoài của Triệu Hùng không quá mức đẹp trai, nhưng lại rất có mùi vị đàn ông.

Ba anh em nhà họ Đồng còn có Đường Tân Khải liếc mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm đắc ý, đều đang đợi xem trò cười của Tống Y Sa. Quả nhiên không khác gì so với những gì bọn họ đã suy đoán, cuối cùng Tống Y Sa cũng không chịu được cô đơn, đi tìm một tên công tử bột rồi.

Sau khi Tống Y Sa và Triệu Hùng ngồi xuống, giới thiệu Triệu Hùng với ba anh em nhà họ Đồng của Tập đoàn Tam Giao, cùng với Đường Tân Khải của Tập đoàn Đường Sư.

Khi giới thiệu đến Triệu Hùng, Tống Y Sa chỉ giới thiệu họ tên của Triệu Hùng. Chỉ nói họ Triệu, cũng không nhắc đến tên Triệu Hùng. Mà ba anh em nhà họ Đồng của Tập đoàn Tam Giao cùng với Đường Tân Khải của Tập đoàn Đường Sư, đều không hề nhận ra Triệu Hùng.

Dù sao, ngoại trừ nhà họ Triệu công bố trên truyền thông toàn thế giới là trục xuất Triệu Hùng ra khỏi dòng họ Triệu ra, Triệu Hùng rất hiếm khi xuất hiện lộ mặt ở những trường hợp công khai.

Ba anh em nhà họ Đồng còn tưởng rằng Tống Y Sa tìm được người trợ giúp nào ghê gớm lắm, người thứ hai trong số ba anh em là Đồng Thư Đinh còn chế giễu Tống Y Sa nói: "Chủ tịch Tống, dù sao cô cũng là người phụ nữ trinh tiết bất khuất trong mắt mọi người. Sau khi Nhiếp Hổ chết đi, chưa từng qua lại với bất kỳ người đàn ông nào. Không ngờ được, lời đồn bên ngoài đều chỉ là tin vịt. Nhanh như vậy, cô đã không chịu được cô đơn rồi, tìm một tên công tử bột thế này! Ha ha ha! Làm kỹ nữ mà còn đòi lập đền thờ trinh tiết, rõ thật là đạo đức giả!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi