CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên chơi cái loại thám hiểm 
này.

Trên thực tế nó rất là nguy hiểm, ở góc bảy mươi độ, nó gần như là một vách đá thẳng đứng.

Có thể leo lên được vị trí này, tất cả là nhờ vào sự kiên trì.

+AL 



.

Truyện mới cập nhật
Nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên hai mắt Hoàng Thiên sáng lên.

Anh thấy một cái cửa hàng ở bên phải cây đa cách cây đa khoảng hơn bảy, tám 
mét.

Cửa hàng hình viền, có đường kính hơn hai mét, là do thiên nhiên hình thành.

“Cậu Thiên, hang động ở kia” 
Anh Phó cũng phát hiện ra, chỉ vào cửa hang hét lên với Hoàng Thiên.

“Sắp thành công rồi, mọi người cẩn thận một chút.

” 
Hoàng Thiên nhắc nhở đám người Anh Phó.

“Dạ, cậu Thiên 
Đám người Anh Phó đông thanh đáp, cản thân bò theo Hoàng Thiên đi về phía cửa hang.


Cũng may chưa xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, sáu người Hoàng Thiên thuận lợi leo đến cửa hàng.

Hoàng Thiên lấy ra một con dao găm mang theo bên người, ở chỗ như này vẫn nên đề phòng một chút.

Có trời mới biết trong hang động này có dã thú hay không, nếu như sư phụ của Phan Thanh Linh không sống ở đây thì có lẽ có dã thú sống trong hang động này.

Đám người Anh Phó thấy Hoàng Thiên rút dao găm ra thì cũng rút dao găm ra theo.

Hoàng Thiên dẫn đầu đi vào trong hang động, bên trong vẫn có ánh sáng, vách đá này ở phía đón nắng, cho nên sau khi đi vào trong hang động mấy mét vẫn có thể nhìn rõ.

Bên trong hang động ấm hơn nhiều, hơn nữa lại có gió thổi qua, Hoàng Thiên doán hang động này còn có một lối ra khác, nếu không thì sẽ hông bao giờ có gió thổi như vậy.

“Cậu Thiên, sư phụ của Phan Thanh Linh thật biết chọn chỗ sống, không khí ở trong hang động này thật sự rất tốt” 
Anh Phó trêu ghẹo Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng khâm phục, có thể tìm được một nơi như vậy, sư phụ của Phan Thanh Linh quả thực là một người tài giỏi.

Chẳng lẽ ông ta muốn ở đây tu tiên? Trên ngọn núi này đầy ắp linh khí, hang động này là một nơi yên tĩnh, rất thích hợp cho việc tu tiên.


“Cẩn thận một chút, có lẽ sư phụ của Phan Thanh Linh ở đây” 
Hoàng Thiên nhắc nhở.

“Đã rõ” 
Anh Phó gật đầu, anh ta rất tin tưởng Hoàng Thiên, cho nên giữ vững sự cảnh giác đề phòng.

Bốn thuộc hạ khác cũng đề phòng.

Lại đi thêm một đoạn nữa, ánh sáng hoàn toàn biến mất.

Nhưng mà lại có thể ngửi thấy mùi hương thảo dược trong không gian, còn có mùi đồ ăn vừa nấu xong.

Trong lòng Hoàng Thiên chấn động, xem ra chỗ này thật sự có người sống, còn có cả mùi thảo dược, chắc chắn sư phụ của Phan Thanh Linh ở đây.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi