CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Hoàng Thiên hỏi.

"Được được được, chúng ta nhanh chút rời khỏi cái chỗ quỷ quái này đi, đám người ngoại quốc kia không biết chước lúc nào sẽ quay lại"
Ông lão có chút căng thẳng mà nhìn xung quanh, vẫn là rất sợ hãi đám người Ruslin.

Hoàng Thiên cũng không có nói nhiều, bảo vệ ông lão ra khỏi rừng rậm.


Quay lại đường cũ, đến bên ngoài cửa hàng của sơn động.

Khi ông lão nhìn thấy trên đất nằm la liệt sáu thi thể, nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt đi.

Ông chẳng qua chỉ là ở chỗ này tu luyện.

Tu thân dưỡng tính, một đời đều dùng để nghiên cứu y thuật, vậy mà lại nhìn thấy được cảnh đánh đánh giết giết này.

"Đây là đám người bắt ông, sau đó đánh ông..., này nhóc, bọn họ là bị cháu giết mất hả?"
Ông lão hoảng sợ mà nhìn một lượt, hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.

"Này nhóc, cháu, cháu cũng quá lợi hại rồi đi? Ông đây thực sự là vô cùng bội phục, vô cùng bội phúc nha! Ay da, mấy tên người nước ngoài này vô pháp vô thiên, giết cũng tốt!"
Ông lão không ngừng tán thưởng Hoàng Thiên, đối với Hoàng Thiên thực sự rất bội phục.


Hoàng Thiên cũng rất bình tĩnh, lúc này anh đem ông lão dầu vào phía trong sơn động.

Để tránh cảnh tượng ngoài này quá kích thích, lại làm cho ông lão quá mức kinh sợ.

Sau khi vào sơn động, cũng như là về đến nhà, tâm tình của ông lão ổn định không ít.

"Nhóc, cháu nói đi, cần ông giúp cái gì nào?"
Ông lão hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không vòng vo, nói thẳng: "Ông à, trong tay ông có phải là có Mân Trùng Thảo không?"
Ông lão nghe vậy, không nhịn được vuốt chòm râu mà cười cười, "Xem ra quan hệ của Thanh Linh và cháu thực sự là không đơn giản nha! Ha ha, con bé lại có thể đem việc này đều nói cho cháu"
Dứt lời, ông lão cười cười cân nhắc mà nhìn Hoàng Thiên
Ông nhìn qua, Phan Thanh Linh nhất định là thích Hoàng Thiên, nếu không thì cũng sẽ không cái gì cũng nói cho Hoàng Thiên.


Mân Trùng Thảo này chính là dược liệu quý giá nhất trong tay của ông lão, có thể nói dùng một cây liền thiếu đi một cây, không còn chỗ nào có thể tìm ra nữa.

"Ông à, nếu như trong tay ông có Mân Trùng Thảo thì đưa cho cháu một chút, cháu muốn đem Mân Trùng Thảo này về cứu con gái của cháu".

Hoàng Thiên vô cùng thành khẩn mà nói, một chút cũng không gạt ông lão.

Ông lão nghe xong cười một cái, nói với Hoàng Thiên: "Con gái cháu hẳn là trúng kịch độc bò cạp vàng?"
"Đúng vậy!" Hoàng Thiên kích động mà nói, toàn bộ đều như lời của Phan Thanh Linh, Mân Trùng Thảo quả nhiên có thể giải được kịch độc bò cạp vàng, bằng không ông lão cũng không nói như vậy.

"Ừm, trên đời này quả thật chỉ có Mân Trùng Thảo mới giải được kịch độc bò cạp vàng! Cháu đi theo ông đến đây đi".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi