CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Dù có không quan tâm sống chết từ lâu, nhưng lão tuyệt không 
muốn chết trong tay một ả nước ngoài.

Càng không muốn để Hoàng Thiên bọn họ chết tại chỗ này.

“Này lão già! Trước đây không muốn trực tiếp giết lão, không nghĩ tới lão còn trở thành tai họa cơ đấy!”.

Ruslin chửi lớn, bò từ dưới đất lên, lăm lăm con dao hướng tới chỗ ông lão.


Ông lão vội vàng chạy ra cửa, đầu cũng không ngoảnh lại hét: “Này nhóc, mấy đứa trúng kịch độc của bọ cạp vàng, ăn một miếng Mân Trùng Thảo có thể giải độc!” 
Lời nói đó đã đánh thức con người đang mơ hồ, Hoàng Thiên mới biết, hóa ra bản thân đang trúng kịch độc bọ cạp vàng, giống y hệt độc mà con gái anh trúng.

Mân Trùng Thảo là khắc tinh của kịch độc bọ cạp vàng, chỉ là không biết phải bảo chết như thế nào thì thảo dược này mới phát huy tác dụng, vừa nghe ông lão nói ăn một miếng là có thể giải độc, Hoàng Thiên không dám chậm trễ, lập tức lấy ra Mân Trùng Thảo đang cất ở trong người, lập tức ăn một miếng nhỏ.

Anh thực sự không nỡ lòng nào ăn, Mân Trùng Thảo này là để cứu mạng của con gái, cũng không biết bao nhiêu là đủ, vì vậy không dám lãng phí.

Nghe được ông lão hét như vậy, Ruslin đã bị dọa sợ một trận.

Cô ả đã được thấy Hoàng Thiên mạnh như thế nào, lỡ như độc của Hoàng Thiên được giải rồi, ả làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Thiên? 
Vì vậy Ruslin không dám tiếp tục đuổi theo ông lão, quay người 
chuẩn bị trước tiên giết Hoàng Thiên đã.

Nhưng đã muộn mất rồi, Hoàng Thiên vừa ăn xuống một miếng nhỏ Mân Trùng Thảo, đột nhiên xảy ra điều mà anh vô cùng kinh ngạc, cơ thể cảm thấy cực kỳ sảng khoái, mọi dấu hiệu sau khi trúng độc, toàn bộ đều tan thành mây khói.

Ngược lại, trong cơ thể dường như tràn ngập luồng sức mạnh vô địch, thậm chí so với trước khi trúng độc còn mạnh mẽ hơn.


Trong lòng Hoàng Thiên vừa sợ vừa mừng, thầm cảm thán sức mạnh của Mân Trùng Thảo.

Có thứ như tiên thảo này rồi, chất độc của con gái chắc chắn sẽ được giải trừ.

Không đợi Hoàng Thiên nghĩ nhiều, Ruslin đã lao ngay phía trước.

“Hoàng Thiên, mày chết đi!” 
Ruslin vẫn cho rằng Hoàng Thiên không thể khỏi nhanh như vậy được, dùng đao hướng về phía bụng của Hoàng Thiên mà tấn công.

Binh! 
Hoàng Thiên dùng lục đá một cái, chớp mắt cú đá đã trúng ngay ngực của Ruslin! 
“!" 
Ruslin làm sao mà chịu được một cú đá của Hoàng Thiên, cơ thể lui về phía sau mấy bước, xém chút va vào tường.

“Khụ.

.


” 
Một ngụm máu phun ra, miệng của Ruslin toàn là máu, có lẽ đã bị nội thương rồi.

“Vù!” 
Ruslin trốn chạy rất nhanh, lập tức xoay người bay ra khỏi gian phòng, hướng ra ngoài vội vàng chạy mất.

Hoàng Thiên nào có thể trừng mắt nhìn cô ả chạy trốn mất, ngay lập tức đuổi theo.

Vỏn vẹn không đến mười giây, Ruslin đã chạy trốn vào một khu rừng rậm cách đó không xa, không còn thấy bóng dáng cô ta ở đâu nữa.

Hoàng Thiên nghiên chặt răng, thật là người tính không bằng trời tính, khu rừng rậm gần đó, thực đã giúp cho Ruslin một việc lớn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi