“Vậy em nói cho ông ấy biết, đến công của phòng khám Đông Y chờ chúng ta.
”
Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh.
“Vâng”.
Phan Thanh Linh đồng ý, gọi điện thoại nói cho Đào Văn Lâm tụ họp ở cổng của phòng khám Đông Y.
Bên cạnh phòng khám Đông Y, Hoàng Thiên đã sớm sắp xếp đội ngũ bảo vệ, cho nên để một mình Hoàng Linh ở đây, Hoàng Thiên cũng không cảm thấy lo lắng.
Về phần Ruslin đã chạy trốn, Hoàng Thiên đã sớm đoán được thực lực của cô ta, kỳ thật cũng rất bình thường, chỉ là người phụ nữ nước ngoài này ra tay đủ độc ác mà thôi.
Nếu như Ruslin dám chạy đến thành phố Bắc Ninh để kiếm chuyện, Hoàng Thiên cũng không lo lắng, hai bộ đội đặc chủng bảo vệ Hoàng Linh và Phan Thanh Linh, hoàn toàn có năng lực đối phó với Ruslin.
Sau khi đến phòng khám Đông Y, Đào Văn Lâm vội vàng mở cửa xe chạy ra.
“Cậu chủ Thiên!”
Đào Văn Lâm rõ ràng là rất kích động,sau khi đi vào xe liền chào hỏi với Hoàng Thiên.
“Thầy của ông đang ở ngay thành phố Bắc Ninh, nghe Thanh Linh nói, ông cũng rất muốn gặp thầy của mình một chút!”
Hoàng Thiên hỏi Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm cười một tiếng, nói với Hoàng Thiên: “Đương nhiên rồi cậu chủ Thiên, một ngày làm thầy cả đời làm cha, mà thầy của tôi thì tương đương với làm cha tôi cả nửa đời rồi.
”
“Ừ.
Lời nói này cũng có lý, đi thôi, chúng ta xuất phát”
Hoàng Thiên nói, mang theo Phan Thanh Linh lên xe.
Đào Văn Lâm cũng đi lên xe của ông ta, đi theo sau xe của Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Anh Phó, biết được rằng Anh Phó đã đưa sư phụ của Phan Thanh Linh sắp xếp ở trung tâm giải trí, thế là Hoàng Thiên lái xe thẳng đến trung tâm giải trí của Tiêu Văn Hạ.
Sau khi đến trung tâm giải trí, tất cả Tiêu Văn Hạ và Anh Phó đều chạy ra nghênh đón.
Sau khi đưa bọn Hoàng Thiên vào trong.
Tiêu Văn Hạ và Anh Phó mang theo Hoàng Thiên, đi tới một căn phòng khách vô cùng xa hoa.
“Cậu chủ Thiên, ông lão có chút không thích ứng được với cuộc sống ở đây, đang ầm ĩ muốn rời khỏi chỗ này, tôi đang chuẩn bị xin ý kiến của anh đây.
”
Anh Phó báo cáo với Hoàng Thiên
Hoàng Thiên nghe xong thì gật gật đầu, anh có thể hiểu được tâm tình của ông ấy, vẫn luôn tu luyện ở bên trong rừng sâu núi thẳm, bây giờ lại ở một căn phòng xa hoa như vậy, khẳng định là ở không quen.
Hơn nữa chỗ này quá náo nhiệt, ông ấy chắc chắn sẽ cảm thấy không đủ yên tĩnh.
Nếu như lần này không có ông ấy, con gái của Hoàng Thiên chắc chắn sẽ mất mạng, cho nên Hoàng Thiên đối với ông ấy vẫn coi như là ân nhân.
“Vậy còn mẹ con kia, anh sắp xếp như thế nào?”
Hoàng Thiên hỏi Anh Phó.
.