CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Sau khi Uông Hạc nói xong những lời này, thì vô cùng đắc ý nhìn Hoàng Thiên.

Ông ta cảm thấy, là do Hoàng Thiên đã sợ ông ta, nếu không, tuyệt đối sẽ không gọi ông ta lại.

Thế nhưng câu nói này của ông ta, lại đã chọc cười Hoàng Thiên rồi.

Kỳ thật hai ngày hôm nay tâm trạng của Hoàng Thiên rất xấu, từ chuyện con gái bị trúng độc, đến chuyện Ruslin đã chạy trốn, hiện tại còn không biết cô ta đang trốn ở nhà nào.


Chuyện này giống như là một quả bom hẹn giờ, khiến trong lòng Hoàng Thiên vẫn rất lo lắng.

Lúc đầu anh định nhân bữa cơm mà Phan Thanh Linh mời sư phụ này để mọi người có thể thoải mái uống rượu một bữa, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuất hiện ngài Hạc nào đó đến quấy rầy sự hào hứng này.

Nếu như Uông Hạc có thể thức thời một chút rời đi nơi này, thì việc này coi như xong, Hoàng Thiên cũng sẽ không tiếp tục tính toán cùng với Uông Hạc nữa.

Nhưng Uông Hạc còn kiêu ngạo như vậy.

Hoàng Thiên sao có thể tiếp tục nuông chiều ông ta được? 
“Ông muốn nói chuyện gì với tôi, thì nói ngay ở chỗ này đi, tôi sẽ rửa tai lắng nghe.

” 
Lúc này Hoàng Thiên nhìn Uống Hạc nói.

Uông Hạc nghe xong những lời này, lập tức quay lại cùng với hai tên vệ sĩ.

Đi đến gần Hoàng Thiên.


Uông hạc nói: “Hoàng Thiên, tôi biết rằng thể lực của cậu thành phố Bắc Ninh rất có quy mô, cũng có rất nhiều người sẵn sàng bán mạng vì cậu” 
“Mẹ kiếp, nếu ông có việc gì thì trực tiếp nói ra đi, đừng ở đây vòng vo với tôi nữa” 
Hoàng Thiên đánh gãy lời của Uông Hạc.

“Tốt, vậy thì tôi sẽ nói thẳng, ta muốn mời cậu đi gặp một người bạn, không biết cậu có thể nể mặt Uông Hạc này hay không?” 
Gương mặt Uông Hạc tăm tối, lạnh lùng hỏi Hoàng Thiên.

“Không có ý muốn đi, tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi.

” 
Hoàng Thiên đáp lại.

“Nói như vậy, là cậu không muốn để mặt mũi cho Uông Hạc đầy sao?” 
Sắc mặt của Uông Hạc trở nên khá khó coi, dùng giọng điệu uy hiếp nói với Hoàng Thiên.


Lúc này Tiêu Văn Hạ và Anh Phó đã cầm chai rượu lên, chỉ chờ Hoàng Thiên ra lệnh một tiếng, thì sẽ đập vào đầu Uông Hạc đến mức đầu rơi máu chảy.

Ngài Hạc của thành phố Hải Dương thì như thế nào? Người mà đến cả Lã Việt cũng không dám chọc thì như thế nào? Có Hoàng Thiên ở đây, Tiêu Văn Hạ và Anh Phó có dũng khí có thể sống mài một trận với Uông Hạc.

Nhưng mà Hoàng Thiên không lên tiếng, thì Tiêu Văn Hạ và Anh Phó cũng không dám ra tay, bọn họ đều nhìn về phía Hoàng Thiên.

Phan Thanh Linh và sư phụ của cô nhìn toàn bộ tình huống, hai người ông cháu này vẫn cảm thấy rất lo lắng.

Phan Thanh Linh thì đỡ hơn một chút, dù sao cô ta cũng đã sớm biết được thực lực của Hoàng Thiên, cũng biết rằng ở thành phố Bắc Ninh thế lực của Hoàng Thiên chính là hô phong hoán vũ, là nhân vật rất có tiếng tăm.

Nhưng sư phụ của Phan Thanh Linh thì không như vậy, ông lão này vẫn chưa hiểu hết về Hoàng Thiên, cho nên lúc này ông ta rất là lo lắng cho Hoàng Thiên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi