CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



“Làm tốt lắm! Ha ha, họ Hoàng kia, ngài Hạc tối hôm nay sẽ nhớ kĩ cậu!” 
Uông Hạc ra vẻ trấn định, nói xong lời này, liền chuẩn bị chuồn mất. 
Hoàng Thiên vẫn luôn nhìn chằm chằm con hàng này, xét thấy con hàng này còn đang chuẩn bị chạy đi.

Hoàng Thiên cũng cảm thấy bất lực rồi. 
Mới vừa rồi còn kiêu ngạo ra vẻ như vậy, mới chỉ đánh một lúc mà đã sợ hãi rồi? 
“Tôi đã để cho ông đi sao?” 

Hoàng Thiên lạnh lùng nói. 
Trong lòng Uông Hạc run lên, thầm mắng Hoàng Thiên, đứng ở nơi đó không nhúc nhích. 
“Đưa lão già này đến đây cho tôi” 
Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ và Anh Phó. 
Tiêu Văn Hạ và Anh Phó cũng mặc kệ, không suy nghĩ nhiều.

Đã có Hoàng Thiên làm chủ mọi việc, bọn họ mặc kệ không quan tâm đến ngài Hạc này hay ngài Hạc kia. 
Bọn họ đi qua muốn vặn chặt cánh tay của Uông Hạc lại. 
“Làm càn! Các cậu làm phản à! Người đứng đầu của các cậu là Lã Việt phải không? Đến cả Lã Việt khi gặp tôi cũng phải kêu là chú Hạc, mấy người tính là cái thái gì cơ chứ?” 
Uông Hạc trợn mắt nhìn Tiếu Văn Hạ và Anh Phó. 
Khoan hãy nói, lần này thật sự đã hù dọa Tiêu Văn Hạ và Anh Phó rồi. 
Dù sao thì tên tuổi của Uông Hạc cũng vang dội như vậy, lại dám phát huy như vậy, Tiêu Văn Hạ và Anh Phó nhất thời thật đúng là không kịp phản ứng. 
“Đừng nghe ông ta khoác lác.

Áp giải đến đây đi!” 
Hoàng Thiên hét lên một tiếng. 

Lập tức, cả hai người Tiêu Văn Hạ và Anh Phó cũng đều kịp phản ứng, lúc này không nói hai lời, bắt lấy Uông Hạc. 
Uông Hạc cũng không phải người chịu để yên, một chưởng đánh về phía đỉnh đầu của Tiêu Văn Hạ, ngay sau đó quét ngang chân một cái, hướng về phía dưới của Anh Phó. 
Tiêu Văn Hạ đã lách mình né tránh được chưởng này, nhưng Anh Phó lại đang mất tập trung một chút.

Bị quẹt đúng hai chân. 
Bich! 
Anh Phó không đứng vững, bị té ngã trên đất. 
Hoàng Thiên chau mày, anh cũng nhìn ra được, xem ra Uông Hạc này quả thật là người đã từng luyện võ, còn có vẻ rất khó đối phó! 
Không đợi Hoàng Thiên đi lên ra tay, Tiêu Ba đã ôm chặt lấy Uông Hạc từ đằng 
sau Uông Hạc. 
Lúc này Anh Phó đang rất giận dữ, bị bêu xấu ở trước mặt mọi người, lửa giận của 
Anh Phó cũng đang hừng hực cháy. 
Sau khi đứng dậy, Anh Phó đứng đối diện với Uông Hạc, hung hăng đánh xuống một quyền. 
“Mẹ kiếp!” 
Uông Hạc không tránh được cái ôm của Tiêu Văn Hạ, bị chính diện đánh cho mấy 
đòn đau, bị đánh đến mức cả miệng và mũi đều đã chảy máu! 

“Tôi để cho ông mắng à!”. 
Anh Phó sử dụng cả hai tay, cho Uông Hạc bốn cái tát liên tiếp!” 
Đánh cho lão già này mặt chảy đầy máu, trong nháy mắt hai đôi mắt cũng đã sưng phồng lên! 
“Thằng chết tiệt, mày cứ chờ đấy.

Tao sẽ bằm chết mày!” 
Uống Hạc giận dữ mắng Anh Phó, 
Khiến Anh Phó càng trở nên giận dữ, nắm đấm lớn không ngừng đánh về phía mặt của Uông Hạc, trong nháy mắt, đã đánh bông Hạc trở nên mặt mũi bầm dập. 
Uông Hạc thật sự là không chịu nổi nữa.

Lấy thân phận của ông ta, đã rất nhiều năm không có bị người đánh qua như thế này. 
“Đừng đánh nữa, dừng tay! Ai nha mẹ kiếp, mày vẫn còn đánh à.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi