CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Lúc này đã là hơn tám giờ tối, Hoàng Thiên lái xe đưa Phan Thanh Linh trở về, trong xe chỉ có hai người bọn họ, trong lòng Phan Thanh Linh rất kích động.

Tiếp xúc với nhau thời gian dài như vậy, tình cảm của Phan Thanh Linh đối với 
Hoàng Thiên rất đặc biệt, có ngưỡng mộ, thậm chí còn có cả yêu thích.

Nhưng ở trong lòng, cô vẫn luôn tự khuyên nhủ mình, nhất định không thể để cho bản thân rơi vào, anh Thiên là người đã có gia đình.

Mặc dù như vậy, muốn làm được thì lại rất khó, thích một người, căn bản là 
chuyện không phải do mình khống chế, cũng không khống chế được.


“Anh Thiện, cám ơn anh đã thay em chiêu đãi sư phụ, còn đi một khách sạn cao cấp như vậy.

” 
Phan Thanh Linh khẽ nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe vậy, không thể nhịn được khẽ cười: “Thanh Linh, em không cần khách khí như vậy, lần này em mới là công thần, anh nên cảm ơn em mới đúng” 
“Anh Thiên anh đừng nói như vậy, em cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có thể xem bệnh mà thôi.

” 
Gương mặt Phan Thanh Linh khẽ đỏ lên, nhìn qua Hoàng Thiên một chút.

Hoàng Thiên cười lắc đầu, cảm thấy cô gái này, đúng là rất khiêm tốn.

Y thuật có thể nói là có một không hai, vậy mà lại nói mình khiêm tốn như vậy, còn nhận là không có bản lĩnh gì.

“Nếu như em còn là người không có bản lĩnh, vậy thì trên đời còn có ai là có bản lĩnh đây?” 
Hoàng Thiên cười nhìn Phan Thanh Linh nói.

Điều này khiến Phan Thanh Linh rất khó xứ lại căng thẳng, đúng là không biết nên nói gì mới tốt.


Cô gái nhỏ không hiểu rõ chuyện đời như cô, đối mặt với người đàn ông đầu tiên mà mình có hảo cảm, cô không cảm thấy khẩn trương mới là lạ.

“Anh Thiên, em muốn ra bờ sông hóng gió một chút” 
Phan Thanh Linh nhìn thấy đang đi qua một bờ sông, đưa ra yêu cầu với Hoàng Thiên.

Đừng nói là một yêu cầu nhỏ như vậy, cho dù Phan Thanh Linh có đưa ra một yêu cầu khó đi chăng nữa, Hoàng Thiên đều sẽ cố gắng thực hiện giúp cô.

“Được thôi, vậy chúng ta xuống xe đi dạo bờ sông một chút” 
Hoàng Thiên cười một tiếng, lái xe đến dưới chân cầu, đi thẳng đến bờ sông.

Sau khi dừng xe, Hoàng Thiên đưa Phan Thanh Linh ra bờ sông.

Bầu trời đêm rất đẹp, không khí ở bờ sông cũng rất tốt, gió đêm thổi tới, khiến 
người ta cảm thấy cực kì nhẹ ngàng thoải mái.

Phan Thanh Linh giơ hai cánh tay ra, thỏa thích hưởng thụ không khí ẩm ướt của 
bờ sông, loại cảm giác này đối với cô ta mà nói thì quá tốt đẹp.

Chủ yếu nhất là hiện giờ Hoàng Thiên đang ở bên cạnh cô ta, cô ta có rất ít cơ hội có thể một mình bên cạnh Hoàng Thiên.


“Anh Thiện, anh đừng có trách em, em cũng không thể khống chế được mà thích anh” 
Phan Thanh Linh trộm ngắm Hoàng Thiên một chút, tự nói trong lòng mình.

Hoàng Thiên cũng không phải là cỏ cây, anh vẫn có thể cảm nhận được biến hoá 
kỳ lạ của Phan Thanh Linh.

Nhìn thấy cô gái nhỏ này nhìn trộm anh, anh cũng chỉ đành giả bộ như không có 
phát hiện ra, nhưng anh cũng tự nhắc nhở trong lòng mình, sau này vẫn cố gắng hạn 
chế tiếp xúc với Phan Thanh Linh.

“Anh Thiên, người phụ nữ tên là Ruslin ấy, có phải là rất lợi hại hay không?” 
Phan Thanh Linh hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng: “Cũng không tính là lợi hại.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi