CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Anh Phó nói với Hoàng Thiên.

Anh ta là người cùng xuất phát đi núi Thanh Châu với Hoàng Thiên, cũng là người từng chiến đấu với Ruslin, nên anh ta cực kỳ chán ghét người phụ nữ nước ngoài đó.

“Hiện tại còn chưa thể xác định chính xác người phụ nữ đó có phải Ruslin hay không, lên đường đi, các anh đi ở phía trước dẫn đường” 
Hoàng Thiên nói xong, nhanh chóng lên xe.


Tiêu Văn Hạ và Anh Phó cũng nhanh chóng lên xe, mang theo đám đàn em lái xe về phía ngoại ô.

Lại thêm cả xe của Hoàng Thiên, tổng cộng có bốn chiếc, Tiêu Văn Hạ và Anh Phó cũng không mang theo nhiều người, dù sao có Hoàng Thiên ở đây, căn bản không cần dùng đến nhiều người như vậy.

Sòng bạc ngầm của vùng ngoại ô đó, đã mở được một quãng thời gian, ông chủ là một tên côn đồ lớn ở địa phương, bình thường làm người vẫn luôn khiêm tốn, lấy chuyện kiếm tiền làm chủ.

Mặc dù thời gian sòng bạc này mở ra chưa đến một năm, nhưng đối với những người như Tiêu Văn Hạ và Anh Phó, vẫn hiểu khá rõ về sòng bạc này.

Nửa tiếng sau, bốn chiếc xe dừng lại bên cạnh sòng bạc ngầm.

Tiêu Văn Hạ và Anh Phó xuống xe, đi tới bên cạnh xe của Hoàng Thiên.

“Cậu Thiên, cậu nhìn thấy ngôi biệt thự phía trước ở kia không? Chỗ đó chính là sòng bạc ngầm” 
Ngón tay của Tiêu Văn Hạ chỉ về một tòa biệt thự ba tầng ở phía trước cách đó không xa, giới thiệu với Hoàng Thiên.


Quả thật Hoàng Thiên cũng không rõ lắm, anh nhìn về biệt thự trước mặt một chút, có chút nghi ngờ nói với Tiêu Văn Hạ: “Đèn của biệt thự này còn không sáng lên, là một cái sòng bạc sao?” 
“He he, cậu Thiên có điều không biết rồi, sòng bạc ngầm sao có thể mở ra 
trắng trợn cơ chứ? Biệt thự này bị bỏ hoang rồi, chỉ là để bài trí thôi, sòng bạc chân chính là ở tầng hầm của biệt thự này cơ.

.

” 
Anh Phó cười he he nói với Hoàng Thiên.

“Đúng vậy, ông chủ của sòng bạc này tên là Lão Lôi Hổ, ở cái vùng Nam Giao này, vẫn có một chút danh tiếng” 
Tiêu Văn Hạ cũng nói với Hoàng Thiên.

“Được rồi, anh chắc chắn Uông Hạc đang ở cái sòng bạc này sao?” 
Hoàng Thiên hỏi Tiêu Văn Hạ.

“Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại rồi, người anh em phụ trách theo dõi nói, Uông Hạc cùng với một người phụ nữ nước ngoài đang đánh bạc, hình như đang chơi Baccarat thì phải? 

Tiêu Văn Hạ nói.

Hoàng Thiên cũng không muốn nghe anh ta nói tiếp, anh khoát tay chặn lại, ra hiệu đám người cùng đi vào.

“Người theo dõi làm sao có thể đi vào sòng bạc?” 
Hoàng Thiên hỏi Tiêu Văn Hạ.

“Anh ta có quen biết cùng với Lão Lôi Hổ, ha ha, thật ra ở thành phố Bắc Ninh này, nhân vật nào có chút danh tiếng, đều quen biết tôi hoặc đàn em của tôi” 
Tiêu Văn Hạ cười ha ha.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi