CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Gần đây cũng không biết làm sao, lúc đi Châu Phi gặp được người đứng đầu tổ chức sát thủ đánh thuê Mona, cô nàng đó cũng tán tỉnh Hoàng Thiên, khiến Hoàng Thiên rất khó xử.

Bây giờ lại thêm một Trịnh Mỹ Hồng, sự hấp dẫn của chị Hồng này cũng không bình thường, hơn nữa còn cởi mở như thế, hở một tí là phóng điện, ai mà chịu cho được? 
“Được, ngày khác gặp lại” 
Hoàng Thiên qua loa một chút, quay người muốn rời khỏi căn phòng này.

“Đợi chút.


” 
Trịnh Mỹ Hồng ở phía sau gọi Hoàng Thiên lại.

Hoàng Thiên đứng ở cửa, quay đầu nhìn Trịnh Mỹ Hồng một cái, chỉ thấy người đẹp này bước tới.

“Để lại cách liên lạc của cậu đi, sau này chúng ta thường xuyên liên lạc với nhau.

” 
Trịnh Mỹ Hồng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên mỉm cười, vẫn đưa số điện thoại của mình cho cô ta.

Dẫu sao thì cha của người phụ nữ này cũng là bạn tốt với ông cha Hoàng Văn Thành của mình, tính ra thì mình và người phụ nữ này cũng không thực sự tính là người ngoài.

Để lại cách liên lạc cũng rất cần thiết, cũng không biết người bạn kia của Trịnh Mỹ Hồng là ai, nói chung tin tức người bạn đó của cô ta vẫn rất nhanh nhạy, có thể biết được dòng họ Migfis hạ lệnh đuổi giết.

“Đây là danh thiếp của tôi, đợi anh rảnh rỗi, hoặc là có chuyện tìm tôi, thì gọi số điện thoại ở trên này” 

Trịnh Mỹ Hồng đưa cho Hoàng Thiên một tấm danh thiếp.

Hoàng Thiên nhận lấy danh thiếp rồi cất đi, sau đó nói với Trịnh Mỹ Hồng: “Cô Hồng, tôi đi trước, tạm biệt” 
“Ừm.

Tôi tiễn cậu đi” 
Trịnh Mỹ Hồng gật đầu, đưa Hoàng Thiên đi đến ngoài cửa nhà hàng.

Thấy mười mấy chiếc xe đỗ bên ngoài cửa nhà hàng, trong xe đầy người ngồi, có lẽ là đàn em của Hoàng Thiên, trong lòng Trịnh Mỹ Hồng vẫn rất rung động.

Không hổ là chủ nhà họ Hoàng, thật sự rất có khí thế.

Trong lòng Trịnh Mỹ Hồng thầm cảm thán.

Mắt thấy sau khi Hoàng Thiên lên xe, Trịnh Mỹ Hồng mới quay về nhà hàng.

“Cậu Thiên, người phụ nữ này biết anh?” 

Tiêu Văn Hạ lên xe của Hoàng Thiên, hỏi Hoàng Thiên trên đường quay về.

“Ừ, chúng tôi cũng tính là biết.

” 
Hoàng Thiên cũng không nói nhiều với Tiêu Văn Hạ, chỉ gật đầu qua loa một chút.

“Cậu Thiên, sau khi quay về thì xử lý tên Uông Ngân Long kia thế nào?” 
Tiêu Văn Hạ cắn răng, hỏi Hoàng Thiên.

Dù Hoàng Thiên coi như không xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Văn Hạ vẫn không hài lòng với Uông Ngân Long, thực sự hận không thể đánh gãy tay chân của Công Ngân Long.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi