CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Rất nhanh, đã tới trung tâm giải trí rồi.

Đào Văn Lâm đã nhận được điện thoại của Hoàng Thiên, vì vậy đã chuẩn bị ổn.

hết rồi, ông cùng với Tiêu Văn Hạ ra đón tiếp Hoàng Thiên.

Được gặp Hoàng Thiên, Đào Văn Lâm rất vinh dự, vì Hoàng Thiên đã rất tin tưởng ông ta, có thể làm việc cho Hoàng Thiên, ông ta rất vui.

“Cậu Thiên, tôi đã chuẩn bị ổn hết rồi, là chân của ai bị gãy vậy?” 
Đào Văn Lâm nhìn chiếc xe bên cạnh Hoàng Thiên.


Hướng về phía Hoàng Thiên hỏi.

“Người ngồi ở ghế sau, mau tới giúp đỡ họ dậy”.

Hoàng Thiên xuống xe, gọi Tiêu Văn Hạ bọn họ cùng tới giúp đỡ.

Tiêu Văn Hạ dẫn theo vài người nữa tới, dưới sự chỉ đạo của Đào Văn Lâm, đã tìm thấy một tấm ván cửa, cho ba người Tôn Hoắc Tầm bọn họ lần lượt đưa vào trong trung tâm giải trí.

Trịnh Mỹ Hồng không yên tâm, cùng với Hoàng Thiên vào trong trung tâm giải 
trí.

Tiêu Văn Hạ đưa Tôn Hoắc Tầm ba người bọn họ sắp xếp tới ở một phòng lớn, sau đó nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, đã có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?” 
“Đừng hỏi nhiều nữa, nhanh phối hợp với lão Lâm đi, cứu người quan trọng” Hoàng Thiên nói.

“Vâng” 
Tiêu Văn Hạ không dám hỏi lại nữa, sau khi bận rộn đem mấy tên này xuống, anh ta đến giúp Đào Văn Lâm một tay.

Phải nói lão Lâm thật sự khá đáng tin, đem mấy thảo dược đã được chuẩn bị từ lâu ra, sau đó bắt đầu ra tay “Chỉnh xương” lại cho Tôn Hoắc Tâm.

Tôn Hoắc Tâm đau đớn tới mức thét như quỷ hờn, xương chân như vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ, có chỗ còn dính hết vào da thịt, sao chịu nổi sự nắn chỉnh 

này? 
“Lão Lâm, cho anh ta chút thuốc mê đi, như thế này sao có thể chịu nổi?” 
Hoàng Thiên cau mày lại, nhắc nhở Đào Văn Lâm.

Đào Văn Lâm cười, nói: “Cậu Thiên, tôi đã sớm chuẩn bị thuốc mê rồi, vừa nãy là thử xem cậu thanh niên này có thể chịu đựng được hay không.

Chịu đựng được thì không cần tới thuốc mê nữa, như vậy sẽ sớm bình phục hơn” 
“Bình phục chậm từng chút từng chút cũng được, nhanh chóng dùng thuốc mê.


Hoàng Thiên nói.

“Vâng” 
Đào Văn Lâm nhanh chóng đồng ý, lấy kim tiêm gây mê ra, tiêm vào bắp chân của Tôn Hoắc Tầm.

Sau khi tiêm thuốc mê, lại điều chỉnh lại xương cho Tôn Hoắc Tâm, Tôn Hoắc Tầm đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Chỉ nhìn thấy đôi tay của Đào Văn Lâm, giống với tay của ma quỷ vậy, nhanh chóng thuận lợi giúp Tôn Hoắc Tầm nắn lại xương.

Gãy xương do chấn thương, rất khó để khôi phục lại vị trí ban đầu, có thể nói điều này dành cho những vị thánh y khoa như Đào Văn Lâm.


Nếu đổi lại là một bác sĩ khác, thậm chí là một giáo sư chuyên môn, thì cũng không thể nắn lại xương phục hồi tốt được.

Không tới ba phút, bằng kĩ thuật nắn xương tinh tế, đã giúp Tôn Hoắc Tầm phục hồi lại đoạn xương gãy.

Trịnh Mỹ Hồng đều xem mọi tình tiết, sống tới ba mươi tuổi rồi, cô ta trước giờ chưa từng thấy y thuật kì diệu như vậy.

“Cậu chủ Thiên, anh, thuộc hạ của anh thật sự là một cao nhân!” Điều này quá lợi hại, quá khó để tin.

Trịnh Mỹ Hồng sững sờ.

Xúc động nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên chỉ nhẹ nhàng cười, cái này còn chưa để Phan Thanh Linh ra tay, nếu để Phan Thanh Linh ra tay, sợ rằng Trịnh Mỹ Hồng sẽ càng thêm kinh hãi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi