CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Trịnh Mỹ Hồng nhìn Hoàng Thiên, hạ giọng nói. 
Đột nhiên, trong lòng Hoàng Thiên cảm động. 
Vừa rồi đôi mắt của Trịnh Mỹ Hồng thật quyến rũ, hơn nữa, trên người phụ nữ này có một khí chất khó có thể nói ra.

Tất cả đều lôi cuốn người khác. 
“Cô muốn đi đâu?” Hoàng Thiên hỏi Trịnh Mỹ Hồng. 
“Tôi còn có thể đi đâu đây, đương nhiên là về nhà hàng của tôi rồi” 

Trịnh Mỹ Hồng nói. 
“Không, tốt nhất cô đừng quay về nhà hàng” 
Hoàng Thiên trầm giọng xuống nói. 
Trịnh Mỹ Hồng giật mình, nhưng ngay sau đó, cô ta hiểu được ý của Hoàng Thiên. 
Cô ta mở nhà hàng này.

Uống Ngân Long đã biết rồi, nhà họ Uông muốn tìm cô ta tính sổ, quá dễ dàng rồi. 
Hoàng Thiên cũng là vì nghĩ tới an nguy của cô ta, mới không đồng ý để cô ta quay về nhà hàng. 
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta vô cùng cảm kích Hoàng Thiên. 
“Cậu chủ Thiên, anh nói xem tôi nên đi đâu?” 
Trịnh Mỹ Hồng cười quyến rũ với Hoàng Thiên, rồi hỏi. 
“Cứ cậu chủ này cậu chủ kia, tôi nghe rất khó xử, cô cứ gọi trực tiếp tên tôi ra là được rồi” 
Hoàng Thiên cười nói với Trịnh Mỹ Hồng. 
Trịnh Mỹ Hồng nghe vậy, gật đầu nói: “Được rồi.


Chỉ là tôi cảm thấy bây giờ anh thân phận cao quý, gọi thẳng tên anh ra, quá thất lễ rồi” 
“Có gì đâu chứ, cứ gọi cậu chủ, tôi thật khó xử! 
Hoàng Thiên nói. 
“Vậy được rồi Hoàng Thiên.

Như thế này đi, anh đưa tôi ra ngoài trước, đến buổi tối, anh lại sắp xếp cho tôi một chỗ, được không?” 
Trịnh Mỹ Hồng nói, cười duyên với Hoàng Thiên, rất dịu dàng. 
Đây.... 
Hoàng Thiên thực sự không chịu được, Trịnh Mỹ Hồng cởi mở như thế, là một người đàn ông cũng khó chống đỡ được. 
Nhưng Hoàng Thiên vẫn một mực kiên quyết, hít một hơi thật sâu. 
Rất nhanh đã ổn định lại đúng chất một người từng trải. 
“Được rồi, cô Hồng, cô muốn đi đâu?” 
Hoàng Thiên nhìn Trịnh Mỹ Hồng ở bên cạnh mình, hỏi. 
Trịnh Mỹ Hồng cười, nói: “Tôi không gọi anh là cậu chủ Thiên nữa.


Anh cũng đừng gọi tôi là cô Hồng nữa, được không? Gọi tôi là chị Hồng, hoặc trực tiếp gọi tên tôi đều được.” 
“Được thôi, chị Hồng, chị muốn đi đâu dạo đây?” Hoàng Thiên hỏi Trịnh Mỹ Hồng.

Dù sao là vì giúp đỡ anh, mới gây thù với cha con họ Uông, Hoàng Thiên vẫn rất khách khí với cô ta. 
“Tôi muốn đi bộ bên bờ sông, hít thở gió lạnh” 
Hoàng Thiên đồng ý, đúng lúc anh cũng muốn đi tản bộ, dạo này có quá nhiều chuyện, khiến anh rất áp lực. 
Lái xe tới bờ sông, sau khi cho xe dừng, Hoàng Thiên và Trịnh Mỹ Hồng xuống xe, rẽ dọc theo bờ sông. 
Lại đến đây một lần nữa, Hoàng Thiên không khỏi nhớ tới cảnh cùng Phan Thanh Linh đi dạo ven bờ sông. 
Lúc đó Phan Thanh Linh cũng đưa ra một yêu cầu, muốn Hoàng Thiên ôm lấy cô ấy. 
Hồi tưởng lại cái ôm đó, Hoàng Thiên có một kỉ niệm sâu sắc. 
Nhưng anh đối với Phan Thanh Tình một chút ý đồ xấu xa đều không có, chỉ cảm thấy đó là một cô em gái xinh đẹp dễ thương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi