CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Tô Trác Hạo chỉ sợ Hoàng Thiên tìm mình tính sổ, vốn nghĩ rằng trốn đằng sau lưng Lâm Khiết Nhi thì Hoàng Thiên sẽ quên mình.

Nhưng thật không ngờ Hoàng Thiên vẫn còn nhớ đến anh ta.

Thấy Hoàng Thiên bảo mình đi qua, Tô Trác Hạo thật sự bị doạ sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trước kia Tô Trác Hạo cực kỳ xem thường Hoàng Thiên, phải nói là đặc biệt không vừa mắt, nhưng bây giờ anh ta vô cùng kính nể Hoàng Thiên.

“Anh rể”

Tô Trác Hạo khó khăn đi tới trước mặt Hoàng Thiên, yếu ớt nói.

Nhìn thấy bộ dạng lúc này của Tô Trác Hạo, trong lòng Hoàng Thiên vô cùng tức giận.

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, trước kia cậu ở trước mặt Khiết Nhi gọi tôi là rác rưởi phế vật mà nhỉ?”

Hoàng Thiên lạnh lùng cười rồi nhìn Tô Trác Hạo nói.

Hai chân Tô Trác Hạo run lên cầm cập, Hoàng Thiên lợi hại như thế nào, anh ta xem như đã được chứng kiến qua, nào còn dám đắc ý với Hoàng Thiên?

“Anh rể, là em không có mắt, anh ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với em.”

Tô Trác Hạo bị doạ sợ vội vàng quỳ gối xuống đất, quay đầu lại nhìn Lâm Ngọc An nói: “Chị Ngọc An, chị nói với anh rể một câu, bảo anh ấy tha cho em đi.”

Lâm Ngọc An thấy Tô Trác Hạo khoa trương như vậy, lại có thể quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên, trong lòng cô vô cùng xem thường Tô Trác Hạo.

Chỉ có điều Lâm Ngọc An cũng rất cảm khái, không ngờ Tô Trác Hạo lại sợ Hoàng Thiên đến vậy, sợ tới mức biến thành bộ dạng này rồi.

Lâm Chiến Thắng và Trang Ngọc Lộ liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ rõ vẻ kinh ngạc. Tên Tô Trác Hạo này cũng quá là không có khí phách rồi, lại có thể bị doạ đến mức quỳ xuống như thế sao?

Thực ra tên nhóc Tô Trác Hạo này bị doạ thành như vậy cũng không kỳ lạ, vừa nãy lúc Lưu Chí Công bị phế cánh tay, tình cảnh khi đó cực kỳ đáng sợ, Tô Trác Hạo đến bây giờ vân chưa lấy lại được tinh thần.

Anh ta thật sự sợ Hoàng Thiên cũng sẽ làm như vậy với mình, vậy không phải sẽ rất thê thảm sao?

Lâm Ngọc An rất hiểu Hoàng Thiên, cô biết Hoàng Thiên tuyệt đối sẽ không ra tay độc ác với Tô Trác Hạo, suy cho cùng tên nhóc này cũng là đối tượng của Lâm Khiết Nhi.

Nhưng Lâm Ngọc An vẫn không cầu xin cho Tô Trác Hạo vì biểu hiện trước kia của anh ta thực sự khiến người khác ghét bỏ.

Tô Trác Hạo thấy Lâm Ngọc An không giúp mình cầu xin mà Hoàng Thiên cũng không nói gì, trong lòng anh ta càng thêm hoảng sợ.

Chát chát chát… Tô Trác Hạo quỳ gối dưới chân Hoàng Thiên, đánh vào mặt thật mạnh, vừa đánh vừa nhận lỗi với Hoàng Thiên.

“Anh rể, em không phải là con người. Em không nên ném anh xuống rồi lái xe chạy trốn. Em không nên có mắt như mù, tầm mắt hạn hẹp mà đi xem thường anh.”

Miệng tên Tô Trác Hạo này còn rất biết ăn nói, trong nháy mắt anh ta đã tự đánh mặt mình sưng phù lên.

Đến khi Tô Trác Hạo tự đánh mình mấy chục cái bạt tai xong, Hoàng Thiên mới mỉm cười, nói với Tô Trác Hạo: “Tô Trác Hạo, cậu đang làm gì vậy? Tôi cũng đâu có nói muốn làm gì cậu.”

“Hả?”

Tô Trác Hạo ngây người, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thiên.

“Đứng dậy đi, chúng ta lại không phải người ngoài, cậu việc gì phải làm vậy, cậu xem, mặt đều đã bị đánh thành cái đầu heo rồi.

Hoàng Thiên không nhanh không chậm nói.

Má nó!



Trong lòng Tô Trác Hạo tức giận muốn phát điên, ước gì có thể bóp chết Hoàng Thiên ngay lập tức.

Anh không dự định làm gì tôi, vậy tại sao không nói sớm? Còn đợi tôi tự vả mình mấy chục cái bạt tai xong mới xuất hiện làm ra vẻ người tốt?

Trong lòng Tô Trác Hạo không ngừng chửi rủa Hoàng Thiên, nhưng lại không bới móc ra được tật xấu nào của Hoàng Thiên cả, suy cho cùng Hoàng Thiên cũng không làm gì anh ta, cũng không bảo anh ta tự đánh mình.

Tô Trác Hạo bò từ dưới đất lên, phẫn nộ đứng sang một bên, cảm thấy mặt mũi đều bị mất hết sạch rồi.

Cha của Tô Trác Hạo vừa nhìn đã hiểu rõ trong đầu, không ngừng mắng chửi thầm Hoàng Thiên giảo hoạt, gài bây con trai ông.

Sau khi Hoàng Thiên nói lời tạm biệt với Lâm Chiến Thắng thì lập tức lái xe dẫn Lâm Ngọc An về thành phố Bắc Ninh.

Lâm Chiến Thắng vốn muốn giữ Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An ở lại, nhưng thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An khăng khăng muốn về nên đành thôi không nói gì nữa.

Sau khi về đến thành phố Bắc Ninh, Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đi thẳng về nhà.

Lúc này, trong nhà vô cùng náo nhiệt.

Chỉ trông thấy Trương Công Điền mới xuất viện chưa lâu đến chơi, đang ngồi trêи ghế sofa.

Trương Định và Trần Giang Hùng đều ngồi bên cạnh Trương Công Điền, Trương Lan Hương ủ rũ đứng ở một góc, sắc mặt trông có vẻ lo lắng và phiền muộn.

Trương Lan Phượng bận trước bận sau, rửa không ít hoa quả mang ra tiếp đãi mấy người Trương Công Điền.

Nhìn thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đã trở về, Trương Lan Hương hung tợn trừng mắt nhìn Hoàng Thiên vài cái, tức giận đến run người.

Người trong hội Sói Điên đã phá nát bét nhà Trương Lan Hương, bây giờ Trương Lan Hương và Trần Giang Hùng đều không dám ở lại trong nhà nữa.

Trương Lan Hương cảm thấy tất cả đều là vì Hoàng Thiên không chịu giúp đỡ nên mới dẫn đến việc này.

Dù sao Tạ Long cũng sợ Hoàng Thiên như vậy, chỉ cần Hoàng Thiên cảnh cáo Tạ Long một câu thì chắc chắn Tạ Long sẽ không dám làm loạn như vậy nữa.

“Ông ngoại, ông đến rồi ạ.”

Hoàng Thiên không để ý đến những người khác, dẫn Lâm Ngọc An đi thẳng đến trước mặt Trương Công Điền.

“Ông ngoại.”

Lâm Ngọc An cũng thân thiết chào hỏi Trương Công Điền.

Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đều rất kính trọng ông.

Trương Công Điền nhìn thấy Hoàng Thiên đã trở về, trong mắt lộ ra một tia sáng kϊƈɦ động.

Lần này Trương Công Điền đến là có mục đích, con gái cả Trương Lan Hương của ông bây giờ đến nhà cũng không dám về, Trương Công Điền nghe nói việc này chỉ có Hoàng Thiên mới giải quyết được.

Không có người cha người mẹ nào là không thương con cái, Trương Công Điền đã lớn tuổi như vậy rồi, ông cũng bất chấp để đến nhà tìm Hoàng Thiên nhờ giúp đỡ.

“Hoàng Thiên, Ngọc An à, các con trở về là tốt rồi.”

Hoàng Thiên vừa muốn hỏi thăm xem sức khoẻ của Trương Công Điền hồi phục thế nào rồi, nhưng anh chưa kịp hỏi, Trương Lan Hương đã lập tức xông tới như gặp phải kẻ thù.

“Hoàng Thiên, cậu nói xem rốt cuộc cậu có ý gì? Nhà tôi đều đã bị hội Sói Điên phá nát rồi, cậu không biết giúp đỡ một chút hay sao? Không giúp cũng thôi đi, cậu còn dân vợ đi chơi? Rốt cuộc là cậu có để ý đến hay không?”

Trương Lan Hương vừa xông tới đã ập xuống một trận chỉ trích, bà ta không dám tìm đến hội Sói Điên tranh luận, cho nên xả hết sự tức giận lên người Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thật sự đã nhịn đủ sắc mặt của Trương Lan Hương rồi, lúc này cũng không chiều theo bà nữa: ‘Haha, với bộ dạng này của bà, dựa vào đâu mà tôi phải giúp bà?”

Trương Lan Hương nghẹn nửa ngày không nói nên lời, bà ta thật không ngờ Hoàng Thiên lại dám ăn nói như vậy với mình.



“Được, được lắm, thật là làm phản hết rồi, tôi là dì cả của cậu đấy, cậu dám ăn nói như vậy với tôi sao?”

Trương Lan Hương phẫn nộ nói.

Hoàng Thiên lười phải cãi nhau với loại phụ nữ chanh chua như thế này, lúc này anh cũng không nói gì nữa.

Lâm Ngọc An cũng đã sớm chán ghét bộ dạng ngang ngược này của Trương Lan Hương, mặc dù bà ta là trưởng bối, nhưng cũng không thể một chút tự trọng cũng không có như vậy được.

“Dì cả, không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế hay sao? Hoàng Thiên lại không nợ nần dì cái gì cả mà, lẽ nào nhà dì là do Hoàng Thiên phá hay sao?”

Lâm Ngọc An nói xong hừ một tiếng, nhanh chóng quay về chỗ.

Trương Lan Hương chống nạnh hai tay vào hông, vừa định muốn tỏ rõ uy thế với Lâm Ngọc An thì Trương Công Điền liền ho lên hai tiếng.

“Khụ khụ, Lan Hương à, Ngọc An nói đúng đấy, có gì thì ngồi xuống nói chuyện cho tử tế đi, nhao nhao lên làm gì?”

“Cha, con không hiểu, Hoàng Thiên rõ ràng có thể giúp chúng con đối phó với hội Sói Điên, nhưng cậu ta lại không giúp, cha nói xem như vậy sao có thể coi là họ hàng đây?”

Trương Lan Hương nói với Trương Công Điền.

Trương Công Điền nghe xong nhíu mày đáp: ‘Ừ, hội Sói Điên bao nhiêu năm nay đã hung hăng hống hách như vậy rồi, nhóm người đó toàn là những người liều mạng vì tiền, Hoàng Thiên sao có thể đối phó với bọn họ”

Trần Giang Hùng vừa nghe lời này, không bằng lòng nói với Trương Công Điền: “Có điều cha không biết đâu, Hoàng Thiên cùng Lã Việt, thủ lĩnh của đám lưu manh đó có quen biết, cho nên người của hội Sói Điên cũng rất sợ Hoàng Thiên.”

“Đúng vậy đó cha, lúc sáng chị gái con và Trần Giang đến thỉnh cầu Hoàng Thiên giúp đỡ, nhưng Hoàng Thiên sống chết không giúp, cha nói xem cậu ta là loại người gì?”

Trương Định ngồi một bên cũng lên án Hoàng Thiên.

Ba người này anh một câu tôi một câu, ở trước mặt Trương Công Điền cáo trạng, một hai muốn Trương Công Điền phải chủ trì công đạo.

Hoàng Thiên không hé miệng nói nửa lời, anh coi ba người đó như đang đánh rắm.

Nhưng Lâm Ngọc An thật sự tức giận rồi, lúc sáng nhóm người này đến nhà thảo phạt Hoàng Thiên, lời nói vô cùng khó nghe. Trần Giang thì càng không cần mặt mũi, cô ta lại có thể vòi tiền Hoàng Thiên nữa cơ.

“Ông ngoại, cho dù Hoàng Thiên có thể trừng trị hội Sói Điên thì cháu cũng sẽ không đồng ý cho Hoàng Thiên giúp đỡ.”

Lâm Ngọc An tức giận nói.

Trương Công Điền vừa nghe xong liền nôn nóng, hỏi Lâm Ngọc An: “Ngọc An, tại sao cháu lại nói vậy?”

“Ông không biết lúc sáng sắc mặt của mấy người này như thế nào đâu.”

Lâm Ngọc An nói rồi nhìn mấy người Trương Lan Hương.

Câu nói này khiến Trương Công Điền ngẩn người, ông đến đây là muốn thỉnh cầu Hoàng Thiên giúp đỡ, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Lâm Ngọc An, dường như sáng nay bọn người Trương Lan Hương rất quá đáng?

Chưa kịp đợi Trương Công Điền nói gì, điện thoại đã kêu lên, là Trần Giang gọi tới.

“Ông ngoại, ông có thấy Hoàng Thiên không? Mau bảo Hoàng Thiên đến cứu cháu, người của hội Sói Điên tìm đến cháu rồi. A cứu mạng aaa…”

Trần Giang ở đầu bên kia điện thoại liên tục kêu la thảm thiết, dường như còn có tiếng tranh đấu kịch liệt.

Trương Công Điền bị doạ tới mức suýt nữa tái phát bệnh tim, ông cụ vội vàng bật dậy muốn quỳ gối với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vội vàng đỡ Trương Công Điền dậy nói: “Ông ngoại, ông đừng kϊƈɦ động, mau ngồi xuống đã.”

“Hoàng Thiên à, ông ngoại cầu xin cháu, mau đi cứu Trần Giang đi, nó sắp gặp tai hoạ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi