CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Hoàng Thiên vừa nhìn thấy họ đã nổi giận đùng đùng, thật sự hận không thể đánh họ thật nặng một trận nữa.

Nhìn lên mặt Trần Giang, chỉ thấy Trần Giang nào còn dáng vẻ hung hãn trước đây nữa chứ?

Trước đây Trần Giang vừa thấy Hoàng Thiên, cả cái miệng kia còn có thể vứt ra sau đầu, chứ đừng nói đến sự kiêu ngạo và khinh nhờn kia.

Nhưng lúc này, Trần Giang lại vô cùng chột dạ, chỉ muốn lách qua được ải này thôi.

Trương Vĩ cũng vậy, tên nhóc này cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không dám quái gỡ với Hoàng Thiên nữa, lòng căng thẳng cùng cực.

“Hai người muốn nói gì?”

Hoàng Thiên lạnh nhạt nhìn Trần Giang và Trương Vĩ, hỏi họ.

Trương Vĩ không dám đáp lời, cúi thấp đầu không nói lời nào.

Trần Giang cố ép ra một cười cứng nhắc, nói với Hoàng Thiên: “Em rể, giờ đã tối rồi, chị sắp sửa mệt chết đến nơi rồi đây, cậu đưa chị về nhà đi.”

“Đưa cô về nhà sao?”

Lông mày của Hoàng Thiên nhíu chặt thành một hàng, cô Trần Giang này nghĩ thế nào vậy, ông đây không xử lí cô đã là may lắm rồi, còn đưa cô về nhà à?

“Đúng đó, đã là nửa đêm khuya rồi, anh nhãn tâm để chị về nhà một mình sao? Anh yên tâm được à?”

Trần Giang tự cảm thấy mình rất tốt đẹp, còn thật sự cho rằng mình có giá trị lắm.

“Đúng đó anh rể, chị Giang là đàn bà con gái, đi về khuya không an toàn.”

Trương Vĩ đứng một bên cười gượng nói.

Hoàng Thiên vừa thấy hai người này còn cười được thì lửa giận trong lòng càng bừng cháy dữ dội hơn.

Trông có vẻ họ chẳng hề ý thức được lỗi của mình chút nào, không có chút ý muốn thay đổi nào, thật sự quá đáng ghét mà.

“Anh còn gì đáng để cười sao?”

Sắc mặt Hoàng Thiên lạnh lùng cùng cực, chỉ vào mũi Trương Vĩ hỏi.

Trương Vĩ không cười nổi nữa, anh ta miệt thị Hoàng Thiên tận xương tủy, bây giờ bị Hoàng Thiên dùng sắc mặt lạnh lùng trỏ mũi thì giận điếng người.

Một thứ đồ bỏ đi mà cũng dám kiêu căng sao? Dám trỏ vào mũi tôi nói chuyện à?

Đúng là phản rồi mà!

Trong lòng Trương Vĩ thầm nghĩ, trừng mắt với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vốn đã muốn xử lítên em vợ không biết điều này rồi, thấy tên nhóc này còn dám phồng mang trợn mắt với anh, Hoàng Thiên sao có thể mặc cho cậu ta làm gì thì làm nữa!

Bốp!

Hoàng Thiên không nói thừa một câu, đưa tay cho Trương Vĩ một tát!

“Anh! Anh đánh tôi đến nghiện rồi phải không?”

Tròng mắt Trương Vĩ trợn tròn lên, lấy tay che mặt chất vấn Hoàng Thiên.

“Đúng là đánh anh đến nỗi ghiền rồi đấy thì thế nào!”

Hoàng Thiên tức giận đáp, rồi lại giáng hai cái tát liên tiếp xuống.

Đánh đến nỗi Trương Vĩ tắt điện, lau vết máu trêи khoé môi, không dám đáp trả lại nữa.

“Còn cô nữa, cô cười cái gì? Chơi xỏ Ngọc An xong cô vui lắm đấy à?”

Hoàng Thiên chỉ vào Trần Giang hỏi.

Trần Giang tức đến nỗi cắn môi, cô ta càng không phục, tên phế vật trong lòng cô lại làm nên trò à, dạo này kiêu căng quá nhỉ!

“Hoàng Thiên! Anh có biết rằng mình đang nói chuyện với ai không hải! Tôi tốt xấu gì cũng là chị họ anh, anh đang tỏ thái độ gì với tôi thế hả?”



Trần Giang xù lông to tiếng quát mắng Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cảm thấy rất buồn cười, Trần Giang còn biết mình là chị họ của Ngọc An sao?

“Chị họ à? Cô cũng xứng làm chị học của tôi và Ngọc An sao? Lúc cô bán Ngọc An cho Đinh Toàn có nghĩ đến việc cô ấy là em họ ruột thịt của cô không?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Trần Giang quát.

Trần Giang bị anh chất vấn mà cứng cả họng, nhưng tận sâu đáy lòng, cô ta vẫn rất xem thường Hoàng Thiên, giờ bị Hoàng Thiên giáo huấn như vậy đương nhiên cô ta rất không phục rồi.

“Hừ, anh đừng có nói mấy chuyện vô dụng này với tôi! Chuyện đã xảy ra rồi, chẳng lẽ anh muốn lấy mạng tôi à? Tránh ra, tôi muốn về nhà!”

Trần Giang nổi giận đùng đùng nói hết, ra sức đẩy Hoàng Thiên một cái.

“Cô muốn đi là đi à? Xin lỗi Ngọc An ngay!”

Hoàng Thiên đanh giọng quát.

“Gì cơ? Bảo tôi xin lỗi á? Tôi nói cho anh biết, Trần Giang này không có thói quen xin lỗi người khác!”

Trần Giang đầu nói liều, tức anh ách hét với Hoàng Thiên.

“Thôi đi Hoàng Thiên, đều đã qua rồi, để Lâm Ngọc An ở bên cạnh khuyên nhủ Hoàng Thiên, chuyện đã xảy ra rồi, cô cũng không muốn lí luận với Trân Giang xem ai đúng ai sai nữa.

Thấy Lâm Ngọc An muốn nhân nhượng để yên thân, trong lòng Hoàng Thiên vẫn rất bùi ngùi.

Tính cách cô vợ này của mình vẫn luôn như vậy, quá lương thiện quá dễ mềm lòng.

Đương nhiên Hoàng Thiên không thể cho qua như vậy, có lần thứ nhất sẽ lại có lần thứ hai, Trần Giang và Trương Vĩ giữ giá không chịu xin lỗi, chứng tỏ trong lòng họ không hề có chút hối hận nào, nói không chừng sau này sẽ còn chơi xỏ Lâm Ngọc An nữa.

“Hoàng Thiên này cũng không có thói quen lặp lại lời nói, nếu hai người đã không chịu xin lỗi, vậy thì đừng trách tôi.”

Hoàng Thiên lạnh lùng hừ lạnh, nhìn Trần Giang và Trương Vĩ nói.

Trần Giang và Trương Vĩ cũng không ngốc, đương nhiên hiểu ra được trong lời nói của Hoàng Thiên còn ẩn ý khác, e là sẽ bất lợi với họ.

“Anh nói câu này có ý gì đây? Anh nói rõ chút xem nào!”

Trần Giang có chút hoảng, vội vàng hỏi Hoàng Thiên.

“Đúng đó, trong câu này của anh còn có ẩn ý khác, rốt cuộc là có ý gì!”

Trương Vĩ cũng hoảng sợ một phen, trừng mắt nhìn Hoàng Thiên hỏi.

Hoàng Thiên nói được làm được, không lải nhải với hai người họ nữa, lúc này quay người nói với Lâm Ngọc An: “Đi thôi vợ à, chúng ta về nhà thôi.”

Lâm Ngọc An đồng ý, chuẩn bị về nhà với Hoàng Thiên.

Trần Giang ưỡn ngực, cũng chuẩn bị rời khỏi.

Tim Trương Vĩ đập thình thịch, tên nhóc này bị doạ trắng bệch cả mặt, máy móc đi theo sau Trần Giang, cũng chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.

“Anh Thiên, phải xử lí hai người này thế nào đây?”

Người đàn ông đeo mắt kính lập tức đuổi theo hỏi ý Hoàng Thiên.

“Cậu tự xem mà xử lí đi, cho họ chút bài học.

Hoàng Thiên dặn dò nói.

“Vâng!”

Anh mắt kính đồng ý đáp, dẫn theo vài nhân viên phục vụ bắt Trần Giang và Trương Vĩ lại.

“Các người làm gì vậy? Buông tay ra!”

Trần Giang quở mắng tỏ oai phong.

“Bỏ tôi ra! Các người muốn làm gì?”



Trương Vĩ cũng bày ra vẻ hung dữ, chất vấn nói.

“Muốn làm gì à? Muốn làm việc này!”

Người đàn ông đeo mắt kính lạnh lùng cười, giương bàn tay to lớn lên giáng cho Trần Giang và Trương Vĩ vài cái tát.

Dưới trướng của Lã Việt làm gì có ai là đứa trẻ ngoan ngoãn chứ? Người đàn ông này cũng là người trong thế giới ngầm, xử lí Trần Giang và Trương Vĩ chỉ là chuyện nhỏ thôi.

“Khốn nạn, anh bỏ chúng tôi ra mau! Tay tôi bị vặn đau rồi này!”

Trần Giang tức giận hét to.

Hai nhân phục vụ đang giữ lấy tay Trần Giang không vì vậy mà buông lỏng, vẫn khống chế Trần Giang thật chặt.

“Ð*m*ml! Mày đánh tao cái nữa thử xem nào?”

Trương Vĩ tức giận mắng người đàn ông đeo mắt kính, anh ta muốn dùng cách hung dữ này để hù doạ.

Nhưng rồi Trương Vĩ nhanh chóng phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình.

“Ha ha, lâu rồi không ai dám mắng tôi, tên nhóc này dũng cảm quá nhỉ.”

Người đàn ông đeo kính bật cười, lấy gậy cọ ngứa mà anh thường dùng rồi tát vào miệng Trương VĩI Cây gậy cọ ngứa này được làm bằng tre, thường ngày anh mắt kính dùng nó để cọ lưng, tối nay có thể mang ra dùng rồi.

Tiếng bốp bốp giòn tay liên tục vẳng vào tai, người đàn ông đeo kính đánh liên tiếp mười mấy cái!

Trương Vĩ bị đánh đến nỗi khóc la âm trời như giết heo vậy, trêи miệng đây máu, răng cửa bị đánh gãy một chiếc.

“A a đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa, đau, Tiếng kêu của Trương Vĩ vang lên không dứt, môi bị đánh sưng như hai cây lạp xưởng, giống như nhân vật Âu Dương Phong trong phim ‘Đông thành tây tựu’ vậy.

“Nói thừa, cậu mà không thấy đau thì tôi còn đánh làm gì.”

Anh mắt kính cười, lại đánh Trương Vĩ thêm mười mấy cái.

Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An vừa đi đến cửa, sau lưng đã truyền đến tiếng la hét của Trần Giang và Trương Vĩ, Lâm Ngọc An đành dừng bước lại, quay đầu liếc nhìn.

“Đi thôi Ngọc An, mau về ngủ một giấc, trời sắp sáng rồi.”

Hoàng Thiên cười nhạt với Lâm Ngọc An, muốn ôm cô ra ngoài.

Lâm Ngọc An thở dài một hơi nhẹ, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trần Giang và Trương Vĩ, cô vẫn có chút không đành lòng.

“Dạy dỗ học một chút là được rồi, thả họ đi.”

Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên nói.

“Không được, trừ khi họ xin lỗi em, bảo đảm sau này không dám động đến em nữa.”

Hoàng Thiên lắc đầu, giọng điệu kiên quyết.

Thấy Hoàng Thiên như vậy, Lâm Ngọc An biết không thể khuyên nổi anh, nhưng dù sao thì tiếng kêu của Trần Giang và Trương Vĩ quá thảm, cô vẫn có chút không đành lòng được.

Lâm Ngọc An lắc đầu, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa, dù sao thì cô biết Hoàng Thiên cũng không hề làm sai, người như Trần Giang và Trương Vĩ, nếu không cho họ một bài học đau đớn, không biết chừng sau này họ lại giở trò gì nữa.

Người đàn ông đeo kính bên kia đang vô cùng vui sướиɠ, lâu rồi không xử lí người khác như vậy rồi, tối nay anh mắt kính nghiện mất rồi.

Thấy Trần Giang không chịu khuất phục, người đàn ông đeo kính hừ một tiếng, lấy gậy cọ lưng huơ huơ trước mặt Trần Giang “Anh Thiên bảo cô xin lỗi vợ anh ấy, cô có làm không hả?”

Người đàn ông đeo kính nghịch cây gậy cọ lưng, hỏi Trần Giang.

“Xin lỗi cái m*m đấy!”

Trần Giang phụt một miếng, nhổ hết lên mặt anh mắt kính.

Người đàn ông đeo kính lau mặt mình, tức đến nỗi rơi cả mắt kính xuống đất.

“Được lắm, cô chơi trò ương ngạnh với tôi ấy àI”

Người đàn ông đeo kính nhặt gậy cọ lưng lên, đánh vào miệng Trần Giang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi