CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Thấy Hoàng Thiên chỉ cười ha ha, không tỏ thái độ gì, Lâm Ngọc An không khỏi nhíu mày.

Cái anh này, rốt cuộc anh có muốn dọn ra ngoài ở không?

Lâm Ngọc An hiện tại đã rất rõ, mâu thuần giữa Hoàng Thiên và Trương Lan Phượng không thể được hòa giải. Nếu tiếp tục ở cùng nhau thì gia đình này sẽ không thể yên ổn, đừng nghĩ là có một ngày được yên bình.

Lần trước sau khi dọn ra ngoài, Trương Lan Phượng cứ nhất quyết muốn Lâm Ngọc An chuyển về. Chính vì Lâm Ngọc An mềm lòng trở lại mà kết quả lại là những cuộc cãi vã.

Lúc này, Lâm Ngọc An đã hạ quyết tâm.

Lần này nhất định phải dọn ra ngoài và sẽ không trở về nữa.

“Anh cười cái gì? Anh mau cho ý kiến đi, có muốn dọn ra ngoài ở cùng em không?”

Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt chờ mong.

Hoàng Thiên đương nhiên đồng ý ở riêng một chỗ với Lâm Ngọc An, anh âu yếm ôm lấy vợ mình, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là đồng ý rồi. Có điều, mẹ của em nhất định sẽ bắt em trở về, em có thể bất chấp không nghe theo bà ấy không?”

Lâm Ngọc An cảm nhận được cái ôm ấm áp của Hoàng Thiên, đây là một cảm giác mà trước nay cô chưa từng cảm nhận được. Cho đến bây giờ cô mới nhận ra, cô đã hoàn toàn chấp nhận Hoàng Thiên, thực sự là lâu ngày sinh tình rồi.

Trước kia, chỉ cần Hoàng Thiên chạm vào người cô, cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, Hoàng Thiên thường xuyên tiếp xúc thân thể với cô mà cô lại không hề cảm thấy phản cảm.

Mà ngược lại, việc làm đó còn khiến trái tim cô đập rộn ràng, tìm ra hương vị tình yêu trong truyền thuyết.

Chuyện tình cảm thật khó để nói rõ ràng, khi có tình cảm với ai thì muốn ngăn cũng không ngăn được, còn nếu không có tình cảm thì dù có đuổi theo đối phương cũng vô dụng.

“Em sẽ không mềm lòng và cũng sẽ không bao giờ quay lại, nhìn mẹ và anh cãi nhau, em thật sự cảm thấy rất phiền muộn.”

Lâm Ngọc An thở dài, rúc vào trong ngực Hoàng Thiên, nhẹ nhàng nói.

Tim Hoàng Thiên đập rộn ràng, càng ôm chặt Lâm Ngọc An hơn.

Lâm Ngọc An không hề kháng cự, mặc cho Hoàng Thiên ôm chặt lấy mình, cả hai đều nghe được nhịp đập trái tim đối phương.

Loại cảm giác này đối với Hoàng Thiên mà nói thật sự là vô cùng tươi đẹp, anh không ngờ mình và Lâm Ngọc An lại có một ngày như vậy.

“Vậy thì tốt rồi. Chúng ta thu dọn đồ đạc rồi đi đến biệt thự Hải Hoa thôi.”

Một lúc lâu sau, Hoàng Thiên mới buông Lâm Ngọc An ra, nói với cô.

Lâm Ngọc An khẽ gật đầu. Sau khi về phòng, Hoàng Thiên giúp cô thu dọn đồ đạc, hai người ra khỏi nhà.

Ra bên ngoài, đi lên xe, Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An cùng đi đến biệt thự Hải Hoa.

Lại một lần nữa trở lại căn biệt thự xa hoa, trong lòng Lâm Ngọc An vẫn không khỏi Xuýt xoa.

Cô không thể nghĩ ra được, Hoàng Thiên có hẳn một căn biệt thự xa hoa mấy trăm tỉ như vậy, sao mấy năm qua đều cố gắng chịu đựng chứ?

Tất cả mọi người đều ghét bỏ anh nghèo đói, vậy mà anh có thể chịu đựng nhiều năm như vậy, đúng là điều mà người bình thường không thể làm được.

Lâm Ngọc An càng nghĩ, càng cảm thấy người đàn ông của mình không hề tâm thường, nhất định là một người rất cao siêu.

Hai vợ chồng bọn họ ở trong phòng hàn huyên một hồi lâu, đây là lần đầu tiên từ khi kết hôn với nhau bọn họ nói chuyện nhiều như vậy.

Vào lúc bọn họ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Hoàng Thiên mới ngắm nhìn vợ mình, trong lòng vẫn hi vọng có thể ngủ cùng một cái giường với vợ.

Hơn ba năm qua, anh chỉ có thể nhìn mà không thể đụng vào cô vợ yêu quý của mình, là đàn ông ai mà chẳng có khát vọng như vậy.

Nhưng Hoàng Thiên không muốn ép buộc Lâm Ngọc An, nhìn thấy Lâm Ngọc An chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, anh liền đứng dậy định đi ra ngoài.

“Ngủ sớm một chút đi. Ngủ ngon.”

Hoàng Thiên nói.

“Anh cũng ngủ lại đây đi.”



Lâm Ngọc An đột nhiên nắm lấy cánh tay Hoàng Thiên.

Chuyện này… Hoàng Thiên đứng yên bất động, cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Quên mất không chuẩn bị một cái giường nhỏ, anh không còn chỗ để ngủ.”

“Anh bị ngốc à? Giường lớn như vậy, sao không lên mà ngủ?”

Lâm Ngọc An dịu dàng mỉm cười, nắm tay Hoàng Thiên kéo anh trở lại.

Hoàng Thiên không kìm nén nổi xúc động trong lòng. Cả hai đều đã trưởng thành rồi, vợ mình đã ra ám hiệu như vậy, chẳng lẽ anh còn không hiểu?

Kết hôn suốt ba, bốn năm rồi mà đến bây giờ cũng chưa được ngủ chung giường, vậy mà tối nay vợ lại muốn anh ngủ trêи giường, chẳng lẽ cô ấy đã chấp nhận anh rồi sao?

Hoàng Thiên suy nghĩ miên man không thôi, bao nhiêu lời muốn nói đều giấu hết vào trong lòng.

Lâm Ngọc An xoay người Hoàng Thiên lại, thấy Hoàng Thiên có chút vui sướиɠ quá mức, Lâm Ngọc An bỗng cảm thấy áy náy.

Ngủ cùng một giường với vợ vốn là quyền lợi cơ bản mà một người chồng như Hoàng Thiên nên có được. Vậy mà bao năm nay, Hoàng Thiên lại chưa từng một lần nào được hưởng thụ quyền lợi này.

“Anh không muốn ngủ cùng một giường với em sao?”

Lâm Ngọc An mỉm cười hỏi.

“Muốn, đương nhiên là anh muốn!”

Giọng nói của Hoàng Thiên có hơi run rẩy, hạnh phúc tới quá bất ngờ. Người con gái mà anh yêu nhiều năm, rốt cuộc cũng có thể chấp nhận anh.

Thấy Hoàng Thiên kϊƈɦ động thành ra như vậy, mũi Lâm Ngọc An cay xè, nước mắt chảy xuống.

“Chồng ơi, mấy năm nay khổ cho anh rồi.”

Lâm Ngọc An ngửa mặt lên, nhìn Hoàng Thiên mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Những lời này của cô như một dòng nước ấm, chảy vào đáy lòng Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghĩ rằng những dày vò phải chịu suốt mấy năm qua thực sự là đáng giá.

“Được ở cùng em, sao có thể gọi là khổ được?”

Hoàng Thiên hạnh phúc cười, ngồi bên giường, ôm lấy Lâm Ngọc An.

Cốc cốc cố!

cCốc cốc cố!

c Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đang ân ái với nhau thì cửa phòng tầng dưới lại bị gõ, hơn nữa âm thanh còn vô cùng gấp rút.

Lâm Ngọc An bị dọa giật nảy mình. Bởi vì đây là một khu biệt thự cao cấp nên quản lý khu nhà luôn luôn nghiêm khắc, nhân viên ở đây cũng tuyệt đối không gõ cửa vô lễ như vậy, có việc gì nhất định sẽ gọi điện thoại trước.

Thời gian qua, Lâm Ngọc An trải qua vô số chuyện. Cho nên vừa nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập kia, cô liền có cảm giác căng thẳng.

“Chồng ơi, muộn như vậy rồi ai còn gõ cửa nữa? Trước khi mở cửa ra thì xem là ai đến đã”

Lâm Ngọc An lo lắng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, đương nhiên, kèm theo đó vẫn là cảm giác khó chịu.

Đang ân ái với bà xã lại bị kẻ nào đó quấy rầy, Hoàng Thiên không tức giận mới là lạ.

“Anh đi ra ngoài xem sao.”

Hoàng Thiên nói, đứng dậy rời khỏi giường, chuẩn bị ra ngoài.

“Em và anh cùng đi.”

Lâm Ngọc An không yên tâm, sửa soạn lại quần áo, đi cùng Hoàng Thiên.



Sau khi xuống lầu, Lâm Ngọc An vốn không muốn Hoàng Thiên mở cửa luôn, mà muốn xem trước là ai đến.

Nhưng cô còn chưa kịp dặn dò thì người bên ngoài đã gào thét ầm ï.

“Ngọc An, Ngọc An! Mau mở cửa!”

Đây là?

Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên vô cùng kinh ngạc, người đến lại là Trương Lan Phượng.

Lâm Ngọc An không biết Trương Lan Phượng đến làm cái gì, hơn nữa giọng nói còn vô cùng lo lắng, giống như bị chó đuổi vậy.

Hoàng Thiên thực sự bất lực. Bà mẹ vợ này đúng là âm hồn bất tán. Đã dọn ra khỏi nhà rồi mà bà ta còn theo đuôi đến tận đây!

Sau khi mở cửa ra, trông thấy vẻ mặt Trương Lan Phượng tràn đầy lo lắng, mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, giống như là vô cùng sợ hãi.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Lâm Ngọc An nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Trương Lan Phượng, không khỏi lo lắng, hỏi Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng thở phì phò, kéo tay Lâm Ngọc An: “Ngọc An, không xong rồi, không xong rồi…”

“Cái gì không xong cơ ạ?”

Lâm Ngọc An càng sốt ruột, vội hỏi.

“Xin lỗi anh Hoàng. Người này đột nhiên xông vào, chúng tôi không cản được.”

Đúng lúc này, một bảo vệ chạy theo sau Trương Lan Phượng đã đến, xấu hổ nói với Hoàng Thiên.

Một bảo vệ khác cũng cầm gậy cảnh sát tới, thở không ra hơi.

Hoàng Thiên nhìn mặt hai người bảo vệ, hết sức kinh ngạc.

Mặt hai bảo vệ lúc này trông như một con mèo, rõ ràng là bị ai đó cào.

Bọn họ không ngăn cản được Trương Lan Phượng, có lẽ là Trương Lan Phượng cào bọn họ.

Hoàng Thiên thực sự bó tay. Trương Lan Phượng, bà không thể yên tĩnh dù chỉ một hai ngày thôi sao? Sao lúc nào cũng tìm cách gây chuyện vậy?

“Không trách được hai người, hai người cầm trước số tiền này. Thật xin lỗi.”

Hoàng Thiên lấy từ trong túi ra vài tờ năm trăm nghìn, đưa cho hai người bảo vệ.

Anh không mang quá nhiều tiền mặt, chút tiền này cũng coi như an ủi phần nào hai người bảo vệ đáng thương.

“Không, không, anh Hoàng, chúng tôi không thể nhận được. Cô này là họ hàng của ngài đúng không? Vậy thì không sao đâu.”

Một bảo vệ vội cự tuyệt.

Hoàng Thiên cố gắng nhét tiền vào tay hai bảo vệ, an ủi vài câu rồi bảo bọn họ về trước.

“Mẹ, sao mẹ lại cào người ta chứ?

Lâm Ngọc An cũng không biết làm sao, hỏi Trương Lan Phượng.

“Quên chuyện này đi, không phải bởi vì mẹ sốt ruột sao? Mẹ gọi điện mà không đứa nào bắt máy!”

Trương Lan Phượng thở hổn hển, lo lắng nói.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Lâm Ngọc An vô cùng nghi ngờ, nhưng cô cũng biết đây nhất định là chuyện lớn.

Nếu không Trương Lan Phượng cũng chẳng chạy như điên tới đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi