CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Hoàng Thiên thật không ngờ rằng tên Phương Vũ này lại quen biết được với ông Kha PhùiI Lúc học cấp hai, Phương Vũ là anh đại trong lớp, thậm chí còn là côn đồ ngầu nhất trong cả trường.

Lúc đó Phương Vũ sống khá được, không ngờ rằng sau khi tên này vào đời lại còn đi theo ông Kha Phù.

Hoàng Thiên liếc nhìn Phương Vũ đang ngồi trong văn phòng, cuối cùng cũng hiểu tại sao tên này lại có thế lực vậy rồi, vòng vèo cả buổi, hóa ra là dựa vào ông Kha Phù.

Nghĩ đến đây, ấn tượng của Hoàng Thiên với Kha Phù càng tệ hơn, lão Phù này, đúng là ai cũng thu nhận cho được, ngay cả tên loại cặn bã như Phương Vũ mà ông ta cũng nhận.

Hoàng Thiên cảm thấy về mặt này Kha Phù thua xa Lã Việt, mặc dù những người dưới trướng Lã Việt cũng vàng thau lẫn lộn, nhưng ít nhất Tiêu Tấn và anh Pháo và cả đàn em của họ đều không có vấn đề về nhân phẩm.

“Cậu Thiên, cậu thấy chuyện này phải làm thế nào đây…

Tô Quân Long cảm thấy rất nan giải, không an lòng mà hỏi Hoàng Thiên.

“Bác Long đừng sợ, cháu sẽ xử lý chuyện này.

Hoàng Thiên an ủi Tô Quân Long một phen, sau đó trở về trong văn phòng.

Phương Vũ ngồi trong văn phòng đã nghe thấy lời Hoàng Thiên nói với Tô Quân Long, trong lòng tên này càng đắc ý hơn nữa.

Có ngọn núi ông Kha Phù chống lưng, Phương Vũ cảm thấy trong tỉnh ngang anh ta có thể đi ngang luôn đấy, sao có thể để mắt đến Tô Quân Long được?

Còn về Hoàng Thiên, Phương Vũ càng không coi ra gì, trong mắt anh thì Hoàng Thiên là một tên phế vật, loại phế vật này có gì đáng lo đâu?

“Hai người thì thầm cái gì ngoài đó vậy?

Ha ha, suy tính làm thế nào để đối phó tôi à?”

Phương Vũ cười huênh hoang, đi đến trước mặt Hoàng Thiên, gương mặt tỏ vẻ khinh thường.

Hoàng Thiên nhìn tên Phương Vũ này cảm giác như tên này đúng là biết tìm đường chết.

“Lời vừa nấy tôi nói, tôi không muốn nhắc lại nữa.”

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Phương Vũ, anh đã không còn kiên nhần với tên này nữa rồi.

“Ha ha, lúc nấy anh đã nói gì thế? À đúng rồi, muốn tôi rời khỏi đây không làm phiền Tô Lạc Yến nữa sao?”

Phương Vũ cười to ha ha đắc ý, sau đó đi đến gần Tô Lạc Yến, lại muốn động tay động chân với Tô Lạc Yến.

Tô Lạc Yến thật sự cảm thấy Phương Vũ rất phiền, cô tránh xa Phương vũ theo bản năng để tự bảo vệ mình, cuối cùng hết cách, chỉ có thể nép bên người Hoàng Thiên.

Phương Vũ thấy Tô Lạc Yến dám nép bên người Hoàng Thiên, lúc này anh ta trừng đôi mắt xếch lên, cảm giác chua chua.

Bà nội nó, chẳng lẽ tên phế vật Hoàng Thiên này có quan hệ mờ ám với Tô Lạc Yến sao?

Nếu không thì sao Tô Lạc Yến lại nép bên cạnh Hoàng Thiên chứ? Trông hai người họ có vẻ rất thân mật…

Phương Vũ thầm đoán mò trong lòng, lúc này trong lòng đã rất khó chịu rồi, thấy Tô Lạc Nhiên đứng bên cạnh Hoàng Thiên như chú chim nhỏ vậy, anh ta thật sự hận không thể đánh cho Hoàng Thiên một trận.

“Ha ha, được đấy phế vật Hoàng Thiên, chẳng trách ăn nói lung tung trước mặt tôi, thì ra là có quan hệ với Tô Lạc Yến à?”

“Tôi nghe nói anh đã đi ở rể có vợ rồi kia mà, không nhìn ra nha, anh cũng lăng nhăng quá nhỉ, đứng núi này trông núi nọ!”

“Tô Lạc Yến, cô cũng thiếu tự trọng quá đấy, Hoàng Thiên đã là người có vợ rồi mà cô còn dụ dỗ anh ta à? Loại phế vật này cũng đáng để cô dụ dỗ sao? Giờ tôi đúng là phục khẩu vị của cô luôn ấy.”

Phương Vũ cười lạnh âm hiểm, những lời thốt ra cành kiến người ta không tài nào nghe lọt.



Tô Lạc Yến vừa nghe những câu này này của Phương Vũ, mặt đỏ lên trong tức khắc.

Bởi vì dạo gần đây, trong lòng cô thật sự yêu thầm Hoàng Thiên, chỉ là giữa cô và Hoàng Thiên thật sự trong sạch, bị Phương Vũ nói như thế khiến mặt Tô Lạc Yến nóng phừng phừng.

Hoàng Thiên thấy Phương Vũ càng nói càng không giống tiếng người, anh làm sao có thể chịu được nữa.

Mấy bước đã đến trước mặt Phương Vũ, Hoàng Thiên trỏ vào mũi tên này nói: “Nếu anh còn nói ra những lời bẩn như c*t ấy nữa, coi chừng tôi đánh chết anh đó.”

Phương Vũ nghệch ra một hồi, anh ta thật sự cảm thấy quá bất ngờ.

Bởi vì trong ấn tượng của anh ta, Hoàng Thiên là loại người luôn chịu ức hϊế͙p͙, có bao giờ dám nói chuyện với anh ta như thế chứ?

“Ô ha, được lắm Hoàng Thiên, mấy năm không gặp anh có bản lĩnh hẳn ra rồi nhỉ, dám nói chuyện như vậy với Phương Vũ này à?”

Trêи mặt Phương Vũ mang theo nụ cười giễu cợt, hất tay Hoàng Thiên ra tiếp tục nói: “Nếu da anh căng quá rồi thì tôi không ngại vuốt lại giúp anh đâu.”

Hoàng Thiên làm gì có tâm trạng dây dưa với Phương Vũ, lúc này anh nắm lấy cổ áo Phương Vũ, kéo anh ra đến cửa văn phòng.

Siết cổ Phương Vũ khiến anh sắp không thở nổi nữa, tức đến nỗi đỏ bừng cả cổ, mắng to: “C*n m* mày Hoàng Thiên! Mày dám động tay động chân với tao à?”

Thịch.

Hoàng Thiên vứt mạnh cả người Phương Vũ, khiến tên này ngã mạnh xuống đất.

Phương Vũ ngã đau khiến anh ta kêu lên một tiếng, anh ta cảm thấy sức lực của Hoàng Thiên thật sự quá lớn, anh ta hình như không phải là đối thủ của Hoàng Thiên.

“Mẹ nó, mày dám động tay động chân với tao à, mày chán sống rồi chứ gì!”

Phương Vũ tức giận mắng thẳng, cảm thấy bị mất mặt trước mặt Tô Lạc Yến, xông qua muốn đánh Hoàng Thiên.

Rầm.

Hoàng Thiên chẳng khách khí chút nào, chỉ một chân đã đá cho Phương Vũ lăn ra xa ba bốn mét!

Nhìn lại Phương Vũ ôm lấy bụng sắc mặt xanh tím đứng lên, tên này lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Tôn Thành Long, lập tức đưa người đến đây! Tôi đang ở khu đất công của sơn trang Cầm Viên, bị chịu đòn!”

Sau khi gọi điện thoại xong, Phương Vũ hung ác trừng mắt nhìn Hoàng Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng Thiên vậy.

Thấy quả nhiên Phương Vũ gọi người đến, Tô Quân Long và Tô Lạc Yến đều bị doạ sợ mất hồn, họ vô cùng căng thẳng.

Nhưng trong mắt Hoàng Thiên thì trông Phương Vũ thật sự vô cùng buồn cười.

Tôn Thành Long là cọng lông nào, Hoàng Thiên chưa thấy có tiếng tăm gì.

“Anh mau đi đi Hoàng Thiên, một lát Phương Vũ mà gọi người đến là anh không chạy nổi nữa đâu.”

Tô Lạc Yến vội đi đến khuyên Hoàng Thiên mau chạy đi.

“Đúng đó cậu Hoàng, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, cậu mau đi đi, ở đây để tôi lo.”

Tô Quân Long cũng khuyên Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên biết chắc chắn Tô Quân Long sẽ không lo liệu được, những chú Tô vẫn được đấy, lúc nguy hiểm mà còn có thể nghĩ đến người khác.



“Không sao đâu, hơn nữa các người nhận thầu công trình ở đây và cũng làm việc cho tôi, tôi lo cho các người cũng là điều tất nhiên thôi.”

Hoàng Thiên cười nhạt với Tô Quân Long và Tô Lạc Yến.

Khiến Tô Quân Long ngơ cả người, ông không biết Hoàng Thiên lấy tự tin ở đâu ra Phương Vũ đã gọi người đến rồi mà sao Hoàng Thiên còn bình tĩnh như vậy được?

Tô Lạc Yến say mê nhìn Hoàng Thiên, lúc này, cô cảm thấy Hoàng Thiên thật sự là một người đàn ông đáng tin, loại đàn ông như vậy đúng là khiến người khác có cảm giác an toàn mà.

Lời Hoàng Thiên nói lúc nãy, Phương Vũ nghe không sót chữ nào.

Khiến cho tên này cảm thấy đầy mơ hồ, trong lòng nghĩ thầm lời Hoàng Thiên nói là thật hay giả?

“Mày đúng là nói khoác được cái lớn thì không nói cái bé! Tô Lạc Yến nhận thầu công trình là làm việc cho mày à? Mày tưởng sơn trang Cầm Viên là nhà mày à? Còn lo cho Tô Lạc Yến nữa chứ? Ha ha, anh mày đúng là con mẹ nó buồn cười mà, một lát mày còn khó bảo vệ được mà còn đòi lo cho người khác nữa sao?”

Phương Vũ nói kháy chế giễu Hoàng Thiên.

“Phương Vũ, anh đừng có mà quá đáng!

Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là bạn học mà anh còn gọi người ngoài đến đối phó với Hoàng Thiên sao?”

Tô Lạc Yến nổi giận chất vấn Phương Vũ, cô vẫn muốn khuyên Phương Vũ bỏ qua, nếu không một lát mấy tên lưu manh thật sự tìm đến đánh Hoàng Thiên thì phải làm sao?

“Lạc Yến, đâu phải là tôi quá đáng đâu, cô cũng thấy đó, tên phế vật Hoàng Thiên này dám đánh tôi! M* nó, Phương Vũ này sống đến giờ này vẫn chưa ai dám đánh tôi đấy!”

Phương Vũ trừng to đôi mắt xếch rống to.

Tô Lạc Yến thấy Phương Vũ chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, cô đột nhiên nghĩ tới hình như Hoàng Thiên có quan hệ khá tốt với Lã Việt mài “Phương Vũ, tôi khuyên anh mau chóng dừng lại đi! Hoàng Thiên là bạn tốt của ông Tư Long, Lã Việt đấy, anh dám đối đầu với ông Tư Long sao?”

Tô Lạc Yến nói to.

Chuyện này…

Lòng Phương Vũ hồi hộp, anh ta vẫn rất sợ Lã Việt.

Anh ta là người Bắc Ninh, sao có thể không biết đến Lã Việt được chứ?

Thật không thế? Loại người như Hoàng Thiên sao có thể là bạn với Lã Việt được?

Lòng Phương Vũ nghi ngờ không thôi, nhưng vừa nghĩ đến người mình theo là ông lớn ông Kha Phù của thành phố Hải Phòng, lá gan anh ta lại phồng lớn trở lại.

“Hừ, dù nó có quen Lã Việt thì thế nào?

Biết sau lưng tôi là ai không hả? Ông Kha Phù của thành phố Hải Phòng đấy!”

Phương Vũ hừ lạnh một tiếng, không hề quan tâm nói.

Tên này cũng biết cáo mượn oai hùm thật, muốn làm Hoàng Thiên và Tô Lạc Yến phải kiêng dè mà kéo cả ông Kha Phù vào luôn rồi.

Tô Lạc Yến cũng từng nghe bố cô nói với cô từ trước, Phương Vũ thật sự có quan hệ thân thiết với ông Kha Phù, cũng chính vì thế mà Tô Lạc Yến mới bị Phương Vũ quấy rối đến mức này.

Thở dài một hơi, Tô Lạc Yến hết cách nhìn Phương Vũ nói: “Anh nói đi, muốn tôi làm thế nào thì anh mới bảo đám người kia đừng đến đây?”

Phương Vũ thấy Tô Lạc Yến sợ, lựa chọn thoả hiệp, trong lòng anh ta rất hưng phấn.

Liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Lạc Yến, Phương Vũ cười híp mắt nói: ‘Nếu cô đã nói vậy, vậy thì tôi ắt phải cho cô mặt mũi rồi.

Chỉ cần cô cùng tôi đi xem phim, buổi tối cũng ở tạm với tôi thì tôi sẽ không xử lý Hoàng Thiên nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi