CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

“Đừng qua đây, cậu đừng qua đây!”

Văn Long nhìn thấy Hoàng Thiên cầm cây gậy sắt tiến đến, anh ta hoảng đến mức phải hét lên, cực kỳ kinh hoàng.

Nhìn thấy Văn Long bị dọa thành cái bộ dạng này, Hoàng Thiên cảm thấy cực kỳ khinh bỉ.

Vừa nãy còn cái dáng vẻ ra oai, bây giờ lại giống như chó chết chủ, con người của tên Văn Long này thật ghê tởm.

Vốn dĩ Hoàng Thiên chỉ xem tên Văn Long này là tên phế vật, hoàn toàn không để ý đến, nếu không với những lời nói lần trước của Văn Long, anh sẽ không bỏ qua.

Thế nhưng thật sự không ngờ đến, Văn Long này không phải là người bình thường, tên này vừa đê tiện vừa độc ác, tuyệt đối là một kẻ nguy hiểm.

Hoàng Thiên nghĩ thông suốt điểm này, đã có ý muốn giết người, bây giờ anh muốn xử lý tên Văn Long này.

Lúc một người có ý định giết người, cơ thể và khuôn mặt đều biểu lộ ra một cách rất tự nhiên, Văn Long nhìn chằm chăm Hoàng Thiên, anh ta đã nhận ra, Hoàng Thiên thật sự có ý muốn giết anh!

“Cậu Thiên tha mạng, tôi không dám nữa, không dám đối đầu với cậu nữa…”

Văn Long có khát vọng sống mãnh liệt, khóc to lên, bất chấp do dù có mất mặt hay không.

Hoàng Thiên vốn dĩ không để ý đến những gì Văn Long nói, anh tiến vài bước đến trước mặt anh ta.

Văn Long vừa nhìn thấy đã biết thực sự tiêu đời mình rồi, anh ta nhanh chóng chạy đến quỳ gối dưới chân Lâm Ngọc An, khóc lóc van xin: “Vợ cậu Thiên à, cô giúp tôi nói gì đi, đừng để chồng cô làm ra chuyện ngu ngốc, anh ta muốn giết tôi, vậy thì sẽ không thể tránh khỏi liên can đâu!”

Câu nói này lại khiến cho Lâm Ngọc An động lòng, không sai, thành phố Bắc Ninh là nơi chịu sự quản lý pháp luật của Việt Nam, mặc dù bây chờ chồng cô không làm như vậy, nhưng anh ấy cũng không có được phép giết người, làm sao có thể tùy tiện giết người được chứ?

“Chồng à, đừng kϊƈɦ động, vì một tên rác rưởi này mà phải lên hầu tòa, không đáng!”

Lâm Ngọc An nhìn về phía Hoàng Thiên khuyên nhủ.

Hoàng Thiên bình tĩnh lại, anh biết Lâm Ngọc An nói như vậy cũng có lý, vì một tên rác rưởi này mà gánh trêи vai một mạng người, thật sự là không đáng.

Nhưng trong lòng lại không muốn biểu lộ ra vẻ chán ghét này, Hoàng Thiên chỉ nhẫn nhịn lại!

Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên thật sự rất đau lòng.

“Đều là do tên khốn mày làm ra chuyện này!”

Hoàng Thiên phẫn nộ quát, sau đó vung mạnh cây gậy sắt lên, hung hăng đập vào chân trái của Văn Long!

“ôôI”

Văn Long phát ra tiếng giống như một con chó, chân trái đã bị đập cho gãy, đau đến tối sầm mặt mày, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Chuyện này, chuyện này…

Hai tên đầu trọc nhìn thấy cảnh này, đều bị dọa cho mất hồn!

“Cậu Thiên tôi không dám nữa, cậu đừng đánh nữa, tôi lập tức rời khỏi thành phố Bắc Ninh, không dám đến đây nữa.”

Văn Long nói còn hay hơn cả hát, đứng trước mặt Hoàng Thiên khốn khổ cầu xin.

Hoàng Thiên làm sao có thể nghe lọt, đối với cái tên vô liêm sĩ như Văn Long này, Hoàng Thiên một chút cũng không thể tin đượ!

c “Lần trước anh cũng nói những lời van xin chó má như thế này! Anh còn mặt mũi không hả?”

Hoàng Thiên tức giận quát, sau đó lại dùng gậy đập thêm một phát nữa.

Răng rắ!



c Chân trái của Văn Long bị đánh gấy rồi, nằm xụi lơ trêи mặt đất, hôn mê.

Bầu không khí dường như ngưng tụ lại, không một tiếng động vang lên, ai cũng không dám mở miệng.

Đến cả Tường Vy cũng kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, mặc dù cô không sợ hãi, nhưng nhìn thấy lúc này trêи người Hoàng Thiên có một khí thế vô cùng ác liệt, trong lòng cô rất căng thẳng.

Điều quan trọng là cô không phải là đối thủ của Hoàng Thiên, lần trước đã từng so tài, chỉ với vài bản lĩnh của cô, thật sự không thể đánh lại Hoàng Thiên.

Cô càng không biết kế tiếp Hoàng Thiên sẽ xử lý cô như thế nào, với thủ đoạn tàn nhãn của Hoàng Thiên, đoán chừng kết cục của cô cũng không được tốt đẹp lắm.

Hai tên đầu trọc nơm nớp lo sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thiên, co đầu rụt cổ lại một góc không dám hé răng.

Hoàng Thiên còn chưa giải tỏa được cơn giận, lại nhìn thấy Văn Long vẫn đang nằm bất tỉnh, Hoàng Thiên liền vung gậy đánh thẳng vào hai cánh tay.

Tiếng xương gấy giòn tan lạnh lẽo vang lên, lúc này chân tay của Văn Long đều bị đập cho gãy hết!

“Ap”

Văn Long đau đến mức tỉnh lại, còn hữu hiệu hơn là bị tạt một gáo nước lạnh, bây giờ Văn Long cực kỳ tỉnh táo.

Cả tứ chi đều đau nhức, khiến Văn Long cảm giác như sống không bằng chết.

Đáng sợ nhất là đôi mắt của Hoàng Thiên ánh lên những tia lạnh lẽo bắn ra bốn phía, dường như lúc nào cũng có thể đánh chết Văn Long, khiến Văn Long kinh hãi, khϊế͙p͙ đảm.

Tên này cuối cùng cũng hối hận rồi, chớ nên tự cho mình là thông minh mà đi bắt cóc Lâm Ngọc An, điều này sẽ chọc giận Hoàng Thiên, kết cục của anh ta cực kỳ thê thảm.

“Anh còn cái gì để nói nữa không?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Văn Long đang nằm trêи mặt đất sống không bằng chết, chỉ thẳng mặt anh ta hỏi.

Văn Long căm hận Hoàng Thiên đến thấu xương thấu tủy, trong bụng anh ta toàn những lời lẽ thô tục bẩn thỉu muốn măng chết Hoàng Thiên.

Nhưng anh ta nào có dám, không mắng đã bị Hoàng Thiên đánh cho thành người tàn phế, nếu mà còn mắng nữa chắc Hoàng Thiên sẽ không chừa cho anh ta con đường sống?

“Bảo anh nói đi mài”

Hoàng Thiên nắm lấy cây gậy sắt đập thằng vào miệng Văn Long, khiến anh ta hộc ra một bụm máu, mơ hồ không thể nói rõ.

“Tốt nhất nên nhớ rõ những lời ngày hôm nay anh đã nói.”

Hoàng Thiên lạnh lùng quát lên, không để ý đến Văn Long, mang theo cây gậy sắt tiến đến góc mà hai tên đầu trọc đang đứng.

Văn Long đã trở thành người tàn tật, từ nay về sau ngoại trừ việc vẫn còn thở thì không khác gì người đã chết.

Đối với hai tên đầu trọc này, Hoàng Thiên cũng không có ý định bỏ quat “Hai người này cũng ức hϊế͙p͙ em sao?”

Hoàng Thiên chỉ hai tên đầu trọc, hỏi Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An nhìn thấy Hoàng Thiên đánh đập Văn Long điên cuồng như vậy, trong lòng cô cực kỳ căng thẳng.

Mặc dù biết là muốn trút giận, nhưng Lâm Ngọc An cũng cảm thấy Hoàng Thiên ra †ay thật sự quá độc ác.

“Hoàng Thiên, thôi bỏ đi, bọn họ đã phải trả giá đắt rồi!”

Lâm Ngọc An mềm lòng, cô cảm thấy Văn Long bị đánh nát cả tứ chỉ, răng cũng gãy mấy cái, gần như đã không còn là người nữa rồi.

Hoàng Thiên nhìn thấy Lâm Ngọc An nói như vậy, anh đành lắc đầu, xem ra vợ của anh còn quá mềm lòng.

“Đối phó với những tên khốn nạn này, không thể nương tay được! Ngọc An, nếu như anh không đến kịp, bọn họ sẽ làm gì em, em có từng nghĩ đến không?”



Hoàng Thiên hỏi Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An bị anh hỏi như vậy cũng không biết bên trả lời thế nào, cô cũng không dám tượng tưởng, nếu như Hoàng Thiên không đến đây kịp lúc, cô sẽ phải trải qua cảnh địa ngục trần gian.

“Hai người các cậu muốn như thế nào?”

Lúc này Hoàng Thiên mới hỏi hai tên đầu trọc trước mặt.

Hai người này cũng hối hận muốn chết, bọn họ chẳng qua chỉ là muốn ăn chia hỗn tạp với Văn Long, vốn dĩ nghĩ sẽ rất đẹp còn cho rằng hôm nay gặp phúc lớn, nhưng nào ngờ lại là gặp họa lớn.

“Cậu Thiên, bọn em đều nghe theo lệnh của Văn Long, là anh ta sại bọn em làm…”

Một tên đầu trọc ngụy biện với Hoàng Thiên.

“Đúng vậy cậu Thiên, chuyện này không phải tại bọn em, bọn em là chỉ là đồng lõa, anh có thể xử nhẹ tay được không.”

Một tên đầu trọc khác nói, cái miệng nhỏ nói bla bla mặc cả với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vui vẻ, cười cười nhìn hai tên đầu trọc, nói: “Được thôi, tôi sẽ xử lý nhẹ tay với hai người.”

Nói xong, trong đôi mắt Hoàng Thiên ánh lên, cây gậy sắt trong tay mạnh mẽ vung lên.

Kèm theo tiếng la hét của hai tên đầu trọc, cả hai đều bị Hoàng Thiên đánh chảy máu đầu, ngã sõng soài lên mặt đất.

Hôm nay Hoàng Thiên ra tay rất nóng nãy, anh ấy cũng không bỏ qua cho hai tên đầu trọc, đánh gãy hết toàn bộ chân tay của bọn chúng.

Mấy phút sau, Văn Long và hai tên đầu trọc đều thành người tàn phế.

Khiến Tường Vy đứng ở một bên bị dọa sợ trắng mặt, mặc dù cô cũng rất lợi hại, nhưng chưa bao giờ thấy qua cảnh này.

Thế nhưng cô gái này cũng rất sĩ diện, lúc nãy cô có rất nhiều cơ hội để trốn thoát nhưng cô lại không chạy đi.

Giải quyết xong bọn người của Văn Long, Hoàng Thiên mới chuyển ánh nhìn về phía Tường Vy.

Lâm Ngọc An nhìn thấy Hoàng Thiên có ý định sẽ xử lý Tường Vy, trong lòng cô lập tức trở nên gấp gáp.

Trước mặt xảy ra chuyện gì, trong lòng Lâm Ngọc An hiểu rõ nhất.

Nếu không có Tường Vy ở đây, cô đã bị Văn Long làm tổn thương từ sớm rồi.

Hơn nữa lúc nấy Văn Long dùng dao uy hϊế͙p͙ cô, cũng có Tường Vy ra tay cướp lấy, Lâm Ngọc An vẫn còn đang rất biết ơn Tường Vy.

“Chồng à, anh đừng hại cô ấy.”

Lâm Ngọc An đứng chắn trước mặt Hoàng Thiên, sợ rằng anh cũng sẽ xử lý Tường Vy.

Hoàng Thiên cười cười, anh đương nhiên không thể lấy oán báo ơn được, cứ cho Tường Vy là người của Tiêu Đông Mai phái đến để đối phó với anh, nhưng anh cũng sẽ không ra tay với Tường Vy.

“Cậu chủ, cậu có khiến tôi được rửa mắt!

Nhưng Tường Vy tôi không sợ anh, đến đây, chúng ta đọ sức lần nữa!” . truyện ngôn tình

Tường Vy lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên, bày ra một tư thế đã sẵn sàng liều mạng.

Hoàng Thiên có thể nhìn ra được, Tường Vy chắc chắn đã có tập luyện, tư thế cô thể hiện rất khác biệt.

“Ha ha, thanh kiếm của cô đâu? Không mang theo sao?”

Hoàng Thiên thản nhiên cười nói, tiến đến gần Tường Vy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi