CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Vốn dĩ Tiêu Đông Mai rất khắc nghiệt và tàn nhãn với bọn họ, thế nên nếu phản bội bà †a, thì nhất định sẽ không có cái kết tốt đẹp.

Vậy nên mấy tay súng vẫn còn lưỡng lự, không dám đồng ý với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng nhận thấy rằng những tay súng này rất sợ Tiêu Đông Mai, bởi vì lúc này, trong ánh mắt bốn người bọn họ đều tràn đầy vẻ sợ hãi.

“Sao nào, không dám đưa tôi đến gặp Tiêu Đông Mai sao?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn những tay súng này, vì đã bỏ ra một đêm, nên bây giờ Hoàng Thiên rất sốt ruột.

Mấy tay súng bị ánh mắt của Hoàng Thiên làm cho run rẩy cả người, mấu chốt là nỗi đau vừa rồi bị mấy chục nhát dao, đúng là màn đày đọa vô nhân đạo.

Nếu như làm Hoàng Thiên tức giận, nhất định họ sẽ không có kết cục tốt đẹp, về điểm này thì mấy tay súng hiểu rất rõ.

“Cậu Thiên, cậu làm thế này chẳng khác nào đồn anh em chúng tôi vào con đường chết chứ? Bà Mai thì vô cùng độc ác, cậu hiểu rõ hơn chúng tôi mà, chúng tôi không dám phản bội bà ấy…”

Mấy tay súng nói với Hoàng Thiên với vẻ mặt khổ sở.

Nghe được điều này, Hoàng Thiên không nhịn được cục tức trong lòng.

“Nếu các ngươi sợ Tiêu Đông Mai kia, tức là các ngươi không sợ Hoàng Thiên ta sao?”

Vẻ mặt Hoàng Thiên chùng xuống, rồi nhìn bốn tay súng kia.

Mấy tay súng không dám nói lời nào, chỉ cúi đầu tỏ vẻ vâng lời.

Hoàng Thiên không còn kiên nhẫn được nữa, đã nửa đêm rồi, phải nhanh chóng quay về thành phố Bắc Ninh để có thể tìm được Tiêu Đông Mai.

Nếu không, thì không biết bà ta còn làm ra những chuyện tàn nhãn gì nữa đây.

“Mấy anh tiếp tục đi.”

Hoàng Thiên nói với hai người lính lực lượng biệt kϊƈɦ.

Hai người lính biệt kϊƈɦ sớm đã nôn nóng trong lòng, bốn tay súng này thực sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không thể mềm lòng được nữa rồi!

“Vâng!”

Hai người lính đặc công đáp đồng ý, rồi lấy ra con dao găm quân dụng để cho mấy †ay súng kia ăn thêm mấy nhát.

Có thể khiến mấy tay súng kia khϊế͙p͙ sợ, mà không dám thử đến nỗi đau ban nãy nữa.

Nhìn hai con dao găm quân dụng sáng bóng, tâm lý phòng ngự của mấy tay súng hoàn toàn sụp đổ, bọn họ quỳ xuống dưới chân Hoàng Thiên.

“Cậu Thiên, chúng tôi đồng ý đưa cậu đến gặp Tiêu Đông Mail”

Tay súng dẫn đầu giương bộ mặt khổ sở lớn tiếng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nói gì, ra hiệu cho hai người lính biệt kϊƈɦ đưa cả bốn tay súng này lên xe.

Hai thành viên lực lượng biệt kϊƈɦ đã áp giải 4 tay súng ra khỏi nhà của Đào Văn Lâm.

Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ đứng ngây người ra, cả hai đều kinh hãi, không biết tiêp theo Hoàng Thiên sẽ xử lý họ thế nào.

“Hai người nhớ cho kỹ đây, nếu còn móc nối với Tiêu Đông Mai, thì không còn dễ dàng như hôm nay đâu.”

Hoàng Thiên liếc nhìn Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ với vẻ mặt lạnh lùng như cảnh cáo họ.

“Cậu Thiên cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không dám nữa.”

Đào Văn Lâm tỏ vẻ nghe lời, liên tục gật gật với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không rõ những lời lão già này nói có thật hay không, nhưng bây giờ anh không còn tâm trạng nào mà để ý đến cha con họ, rôi đưa Tường Vy rời khỏi đây.

Sau khi rời khỏi đây, Hoàng Thiên lái xe đưa Tường Vy quay về thành phố Bắc Ninh.

Còn hai người lính biệt kϊƈɦ thì lái xe theo.

sau Hoàng Thiên, chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ, cả hai xe đã đến thành phố Bắc Ninh.

Lúc này xe của hai người lính biệt kϊƈɦ vượt lên phía trước, còn xe của Hoàng Thiên thì theo sau.



Có lẽ tay súng kia đang chỉ đường đến chỗ Tiêu Đông Mai, trong lòng Hoàng Thiên rất mong chờ.

“Cậu chủ, cậu nghĩ bốn tay súng kia có thể giúp chúng ta tìm đến chỗ bà chủ không?”

Tường Vy đang ngồi trong xe, trong lòng vẫn rất hồi hộp.

“Nên là như vậy.”

Hoàng Thiên thản nhiên nói.

“Nếu như cậu gặp được bà chủ, thì cậu có giết bà ấy không?”

Tường Vy nhìn Hoàng Thiên rồi tò mò hỏi.

Câu hỏi khiến Hoàng Thiên sững sờ, anh thật sự chưa nghĩ tới câu hỏi này.

Đã lâu, Hoàng Thiên rất nóng lòng muốn giết chết Tiêu Đông Mai, nhưng đến giờ phút này, thì trong lòng Hoàng Thiên vẫn còn do dự.

Dù sao thì Tiêu Đông Mai cũng là mẹ kế của Hoàng Thiên, là người phụ nữ mà cha của Hoàng Thiên yêu quý nhất.

Nếu Tiêu Đông Mai thực sự bị giết thì khó mà có hồi kết, dư luận sẽ nhảy dựng lên, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nói Hoàng Thiên là một kẻ giết người vô luân, giết mẹ một cách tàn bạo.

“Tôi cũng không biết nữa.”

Hoàng Thiên lắc đầu.

Thấy thế Tường Vy không hỏi thêm nữa, trong lòng cô ta thoáng lo lắng, cảm thấy Tiêu Đông Mai sẽ không chút lưu tình mà giết Hoàng Thiên, còn Hoàng Thiên lại kiêng nể nhiều như vậy, rõ ràng anh đang gặp bất lợi.

Không lâu sau đó, Hoàng Thiên đã lái xe đến một khu dân cư cũ bình thường.

Hoàng Thiên đậu xe ở tầng dưới của một ngôi nhà cổ dột nát.

Hoàng Thiên bước qua cùng với hai người lính biệt kϊƈɦ, lúc này hai người lính biệt kϊƈɦ đã xuống xe, còn áp giải cả tay súng dẫn đầu kia.

Còn ba tay súng kia vẫn ở lại trong xe, không có lệnh của hai người lính biệt kϊƈɦ thì ba tay súng kia không dám xuống xe.

“Cậu Thiên, hắn nói Tiêu Đông Mai ở tầng năm.”

Một người lính biệt kϊƈɦ chỉ lên lầu, rồi nói nhỏ với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên liếc nhìn tay súng kia và hỏi: “Ngươi có chắc là mình không giở trò chứ? Liệu Tiêu Đông Mai lại tìm đến một nơi †ồi tàn như vậy để ở sao?”

“Cậu Thiên, bà chủ muốn tìm một nơi hẻo lánh để tránh người khác chú ý, thì nơi này là thích hợp nhất.”

Tay súng lớn tiếng giải thích.

“Khẽ tiếng một chút.”

Hoàng Thiên trừng mắt nhìn, anh phát hiện tay súng này đang cố tình lớn tiếng, quả nhiên là muốn thông báo cho Tiêu Đông Mai biết.

Tay súng không dám chọc một người thông minh như Hoàng Thiên, hắn liền cúi đầu không dám nói nữa.

“Đưa hắn lên.”

Hoàng Thiên nói với hai người lính biệt kϊƈɦ.

“Vâng”

Hai người lính biệt kϊƈɦ tuân lệnh và áp giải tay súng vào một hành lang tối.

Hoàng Thiên quay đầu lại nói với Tường Vy: “Cô đừng lên, hãy ở dưới đây trông chừng ba tên kia.”

“Ừm”

Tường Vy thực sự nghe lời Hoàng Thiên, gật đầu đồng ý, rồi lên xe trông chừng ba tay súng bị trói còn lại.

Lúc này Hoàng Thiên nghiến răng, ánh mắt dõi theo sau lưng hai người lính biệt kϊƈɦ, rồi tiến vào hành lang.

Nếu tay súng kia không giở trò, thì đêm nay, anh có thể làm rõ mọi chuyện với Tiêu Đông Mail Đi đến tầng năm, tay súng đứng trước cửa, ra hiệu chính là ở đây.

“Anh có chìa khóa không?”



Hoàng Thiên hạ giọng hỏi tay súng.

Tay súng nhanh chóng gật đầu rồi nhìn vào túi.

Hoàng Thiên lấy chiếc chìa khóa từ trong túi áo hắn ra, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.

Hai người lính biệt kϊƈɦ cảnh giác cao độ, đã được huấn luyện tốc độ, đối mặt với tình huống này, vốn dĩ không cần Hoàng Thiên dặn dò, thì họ cũng biết nên làm gì.

Hoàng Thiên dẫn đầu vào phòng, hai người lính biệt kϊƈɦ lấy ra những khẩu súng lục tước được, không gian trong phòng nhỏ hẹp, nên súng trường không còn hữu dụng.

Phòng khách tối đen như mực, Hoàng Thiên bật đèn lên, sau đó bắt đầu lục soát toàn bộ căn phòng.

Tuy nhiên, Hoàng Thiên đành thất vọng vì trong phòng không có lấy một bóng người, dưới gầm giường và trong các ngăn tủ, những nơi có thể giấu người anh đều đã tìm kiếm, nhưng lại không thấy Tiêu Đông Mai đâu.

“Anh dám chơi tôi?”

Lông mày Hoàng Thiên dựng đứng lên, rồi túm lấy cổ áo của tay súng kia.

“Cậu Thiên, tôi, tôi không có nói dối cậu, bà chủ thực sự sống ở đây mà.”

“Vậy bà ta đâu?”

“Tôi cũng không biết, hay là, để tôi gọi cho bà ấy xem sao.”

Tay súng run rẩy nói với Hoàng Thiên.

“Nhanh lên!”

Hoàng Thiên tức giận nói.

Tay súng bị dồn ép, hai tay bị trói chặt, hắn cũng không có cách nào gọi điện cả.

Một người lính biệt kϊƈɦ đã giúp hắn lấy điện thoại di động, sau đó bấm số của Tiêu Đông Mai.

Gọi nhiều lần, nhưng Tiêu Đông Mai vẫn không nghe máy.

Hoàng Thiên rất lo lắng, anh biết đêm nay có thể sẽ ra về tay trảng, cũng hiển nhiên thôi, Tiêu Đông Mai đã đoán trước được việc cử người đi sẽ thất bại nên bà ta đã chuồn trước.

“Cậu Thiên, làm sao bây giờ?”

Một người lính biệt kϊƈɦ hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không biết làm gì được, vốn dĩ Tiêu Đông Mai không quan tâm đến sống chết của bọn thuộc hạ, bắt bốn tay súng này cũng vô ích thôi, Tiêu Đông Mai sẽ không xuất hiện đâu.

“Anh nghĩ Tiêu Đông Mai còn có thể đi đâu nữa?”

Hoàng Thiên suy nghĩ một hồi, liền hỏi tay súng kia.

“Nói đi! Nếu ngươi không điều gì có giá trị, thì tôi giết anh đấy!”

Một người lính biệt kϊƈɦ hét lên giận dữ, rồi đưa con dao găm sát vào cổ tay súng.

Tay súng bắt đầu sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy, đây không phải là chuyện đùa, hắn biết rằng mình sẽ chết bất cứ lúc nào.

“Tôi nói tôi nói, đừng giết tôi!”

Tay súng nhanh chóng run rẩy hét lên.

“Nói!”

“Cậu Thiên, cậu nên để ý an nguy của gia đình cậu một chút.”

Tay súng do dự nói với Hoàng Thiên.

Nghe vậy, trong lòng Hoàng Thiên bắt đầu có dự cảm không lành.

“Ý của anh là sao?”

Hoàng Thiên nắm chặt lấy cổ áo của tay súng rồi lớn tiếng hỏi.

“Bà chủ từng nói với chúng tôi rằng dù chuyến đến thành phố Bắc Ninh lần này không giết được cậu thì cũng phải khiến cậu nếm nỗi đau mất đi người thân yêu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi