CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Hoàng Thiên cũng không thích dùng sức mạnh như vậy. Gần đây Đào Văn Lâm không có sai lầm gì nên Hoàng Thiên cũng sẽ không đánh ông ta.

Nhưng Đào Văn Lâm cũng đâu hê biết chuyện này. Bây giờ hình ảnh Hoàng Thiên độc ác, đánh đập ông ta đã trở thành bóng ma trong lòng ông ta. Vừa nhìn thấy Hoàng Thiên là hai chân ông ta run rẩy.

“Cậu Thiên! Sao cậu không nói gì?”

Đào Văn Lâm lấy hết can đảm, hỏi lại một câu. Ông ta nhìn thấy Hoàng Thiên cứ như chuột thấy mèo vậy.

Hoàng Thiên cũng không nén nổi cảm giác buồn cười khi thấy Đào Văn Lâm như vậy.

Xem ra Đào Văn Lâm đã trở thành chim Sợ cành cong.

Nghĩ đến đó, Hoàng Thiên đột nhiên lại có một ÿ tưởng mới.

“Đào Văn Lâm! Ông cũng to gan nhỉ!”

Hoàng Thiên đột nhiên quát to.

Phụt! Bịch!

Hai chân Đào Văn Lâm mềm nhũn, ông ta quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên theo bản năng.

“Cậu Thiên! Cậu đừng đổ oan cho tôi!

Lần này tôi thật sự không động tay động chân gì lên mặt vợ cậu. Tôi vẫn luôn hết lòng chữa trị cho cô ấy mà.”

Đào Văn Lâm vội vàng giải thích với Hoàng Thiên. Ông ta còn tưởng rằng Hoàng Thiên muốn đổ oan cho ông ta đây mà.

Thấy cảnh này, trong lòng Hoàng Thiên cũng yên tâm hơn. Xem ra Đào Văn Lâm cũng không dám táy máy chân tay trêи mặt Lâm Ngọc An nữa.

Vừa rồi Hoàng Thiên chỉ định lừa Đào Văn Lâm một chút thôi. Kết quả nhận được khiến Hoàng Thiên rất hài lòng.

Nhưng Hoàng Thiên cũng không muốn bỏ qua cho Đào Văn Lâm như vậy, vẫn nên cẩn thận thêm một chút thì tốt hơn.

“Có động tay động chân hay không, cũng chỉ có một mình ông biết rõ. Tóm lại, nếu vợ tôi có vấn đề gì, dù chỉ là một chút xíu thì tôi sẽ lột da ông!” Hoàng Thiên quát lên.

“Không có mài Tôi thật sự không động tay động chân gì cả! Mong cậu Thiên suy nghĩ lại giúp tôi!”

Đào Văn Lâm sắp khóc đến nơi, ông ta quỳ xuống hô to với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không gây thêm khó khăn cho Đào Văn Lâm, anh nói với ông ta: “Được rồi! Đứng lên đi! Ông cũng biết Cảnh Thiều Trung rồi đúng không? Mau chữa trị tay chân cho Cảnh Thiều Trung.”

Vừa rôi, Đào Văn Lâm đặt hết sự chú ý vào Hoàng Thiên. Lúc này ông ta mới nhìn thấy Cảnh Thiều Trung đang nằm trêи ván gỗ gần cửa.

“Đường chủ Thiều Trung! Cậu… Cậu bị sao vậy?”

Đào Văn Lâm ngạc nhiên hỏi Cảnh Thiều Trung: Cảnh Thiều Trung chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp gì với Đào Văn Lâm. Lúc này anh ta ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm trả lời Đào Văn Lâm.

“Đừng hỏi những chuyện không nên hỏi!

Nối xương tay, chân cho Cảnh Thiều Trung đi! Coi như ông lập công chuộc tội.” Hoàng Thiên nói với Đào Văn Lâm.

Đào Văn Lâm nghe Hoàng Thiên nói vậy, trong lòng kϊƈɦ động một lúc lâu.

Ông ta nằm mơ cũng muốn rời khỏi đây, sao lại không muốn lập công chuộc tội chứ!

Vâng thưa cậu Thiên! Tôi chắc chắc sẽ chữa khỏi cho Cảnh Thiều Trung. Tôi sẽ không để cậu thất vọng.” Đào Văn Lâm rất chắc chăn nói với Hoàng Thiên.

Dù con người Đào Văn Lâm không ra gì, nhưng cũng không thể chối bỏ năng lực chữa bệnh của cái tên này. Bác sĩ giỏi nhất cũng không phải là danh hiệu dỏm.

“Ông cần bất cứ thứ gì đều có thể nói với Tiêu Tấn.”



Hoàng Thiên vỗ đầu Đào Văn Lâm một cái rồi bước từng bước dài, đi văn phòng.

Sau khi rời khỏi trung tâm giải trí của Tiêu Tấn, Hoàng Thiên lái xe về nhà.

Lúc này, Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai đều vắng nhà, chỉ có một mình Lâm Ngọc An ở nhà dưỡng bệnh.

Sau khi vào nhà, Hoàng Thiên nhìn thấy Lâm Ngọc An đang cầm một chiếc gương nho nhỏ, ngắm nhìn gương mặt của mình.

Gương mặt cô đã lành lặn hẳn, làn da trắng trẻo mịn màng như lúc ban đầu. Tâm trạng Lâm Ngọc An rất vui vẻ.

Thấy Hoàng Thiên về nhà, Lâm Ngọc An bước tới đón lấy anh rồi vui sướиɠ ôm chầm lấy Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng ôm eo thon của Lâm Ngọc An. Anh ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô và nói: “Ngọc An! Chuyện gì khiến em vui vẻ thế?”

“Sao em có thể không vui chứ? Mặt em đã lành hẳn rồi! Hơn nữa đây đều là công của chồng em nữa!” Lâm Ngọc An tươi cười nói với Hoàng Thiên.

Thấy Lâm Ngọc An vui sướиɠ như vậy, tâm trạng của Hoàng Thiên cũng rất vui vẻ.

Anh dịu dàng nói với cô: “Đừng ở nhà mãi!

Như vậy sẽ rất buồn chán! Anh dẫn em đi dạo một lát, nhân tiện đến xem sơn trang Cầm Viên được xây dựng đến đâu rồi.”

Vừa nghe Hoàng Thiên muốn đi thăm Sơn trang Cầm Viên, Lâm Ngọc An vô cùng kϊƈɦ động.

Cô nằm mơ cũng muốn Sơn trang Cầm Viên mau chóng được xây xong, sau đó buôn may bán đắt, hoàn thành mong ước của cha.

“Được thôi! Chúng ta đến đó xem thử một chút.”

Sau khi nói xong, Lâm Ngọc An thu dọn đồ đạc một lát rồi đi theo Hoàng Thiên ra ngoài.

Hoàng Thiên lái xe chở cô đến chỗ thi công Sơn trang Cầm Viên.

Lúc này, Sơn trang Cầm Viên đã bước vào giai đoạn hoàn thiện những bước cuối cùng, chắc chỉ mấy ngày nữa là công trình sẽ hoàn thành.

Vì Sơn trang được buôn bán theo mô hình bán nhà có sẵn nên hiện nay cũng chưa có ai đặt trước.

Đối diện bên kia đường là Công viên nước do Hoàng Thiên đầu tư xây dựng. Hiện giờ công trình đang thi công với khí thế hừng hực. Trong lòng Hoàng Thiên cũng khó kìm nén vẻ kϊƈɦ động.

Sau khi hoàn thành công viên nước, chắc chẳn nơi đây sẽ mang lại lợi nhuận rất ấn tượng. Đây cũng là lần thứ nhất Hoàng Thiên đầu tư lớn như vậy, nhưng đó chỉ là bước đầu tiên trêи con đường sự nghiệp của anh mà thôi.

Thấy Hoàng Thiên nhìn qua khu vực đang thi công công viên nước bên phía đối diện, Lâm Ngọc An nở một nụ cười xinh đẹp.

Cô nói với Hoàng Thiên: “Chồng à! Anh có đang cảm thấy biết ơn cậu Thiên ở Hà Nội giống như em không?”

Hoàng Thiên sửng sốt một lát nhưng sau đó, anh lập tức cười nói: “Đúng vậy! Đúng là nên cảm ơn cậu Thiên đó!”

“Có thể là cha linh thiêng trêи trời, nên để cho một người quyền quý như cậu Thiên đến đây giúp đỡ chúng ta. Nếu không nhờ cậu ta thì Sơn trang Cầm Viên cũng không thể tìm đường sống giữa chỗ chết.” Lâm Ngọc An bùi ngùi nói lên cảm xúc của mình.

“Anh thật không ngờ là vợ anh cũng mê tín như vậy đấy!” Hoàng Thiên nở một nụ cười với Lâm Ngọc An.

Hoàng Thiên ôm lấy vai cô, Lâm Ngọc An cũng rúc vào lòng anh. Cô mỉm cười ngượng ngùng: “Biết làm sao được, em cũng chẳng còn cách nào mà. Anh cứ suy nghĩ lại xem, cậu Thiên không những đầu tư vào công viên nước mà còn để cho tập đoàn quốc tế Toàn cầu giúp chúng ta xây dựng Sơn trang Cầm Viên mà chẳng cần chúng ta tốn một đồng nào. Ôi! Đến bây giờ mà cứ nghĩ đến những chuyện này, em vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.”

“Ha ha! Có lẽ chuyện này giống như lời mẹ em, cậu Thiên đã âm thầm chú ý đến em từ lâu. Có khi cậu ta làm những việc này vì em đấy!” Hoàng Thiên cười ha ha, nói đùa với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An lại không xem những lời này của anh như lời nói đùa. Sau khi nghe Hoàng Thiên nói vậy, lúc đầu Lâm Ngọc An hơi sửng sốt, ngay sau đó cô nói: “Chồng à!

Sau này anh đừng nói vậy nữa.”

“Cậu Thiên vừa có tiền vừa có quyền, thế mà em không động lòng sao?” Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An và hỏi cô một cách nghiêm túc.



Sắc mặt Lâm Ngọc An trở nên tối tăm, cô nói với Hoàng Thiên: “Vợ anh là loại phụ nữ lẳng lơ, coi trọng đồng tiền như vậy à?

Nếu cậu Thiên thật sự có mục đích không trong sáng thì em tình nguyện buông bỏ Sơn trang Cầm Viên, không cần đến sự giúp đỡ của cậu ta nữa.”

Thấy Lâm Ngọc An chắc chắn như đỉnh đóng cột, trong lòng Hoàng Thiên rất vui vẻ và yên tâm.

Có vẻ anh đã không yêu thương vợ một cách vô ích. Phải đi đâu mới tìm được một cô vợ như thế này chứ!

Nghĩ đến đó, Hoàng Thiên vuốt vuốt cái mũi xinh đẹp của Lâm Ngọc An rồi mỉm cười nói: “Em nói rất đúng! Cậu Thiên thật sự có mục đích không trong sáng với em. Cậu ta rất yêu eml”

“Anh…”

Lâm Ngọc An hung dữ trừng Hoàng Thiên. Cô tránh thoát vòng tay Hoàng Thiên: “Nếu anh còn nói như vậy thì em sẽ nổi giận đấy! Làm gì có ai như anh chứ! Một người đàn ông khác đang nhớ thương vợ anh mà anh còn vui vẻ đến vậy!”

Lâm Ngọc An vừa nói vừa chỉ vào trán Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên bật cười, bắt lấy ngón tay cô và dịu dàng nói với cô: “Được rồi! Ngọc An! Anh chỉ đùa với em thôi mà. Chúng ta vào trong xem một chút nhé!”

“Vâng!”

Lâm Ngọc An gật đầu rồi nắm tay Hoàng Thiên, hai người cùng nhau bước vào phòng của tổ dự án Sơn trang Cầm Viên.

Lúc này Tô Lạc Yến đang làm việc tại tổ dự án.

Nhìn thấy dự án sắp hoàn thành, trong lòng Tô Lạc Yến cũng rất kϊƈɦ động. Cuối cùng cô cũng không phụ lòng tin tưởng của Hoàng Thiên. Nhờ Hoàng Thiên nên họ mới có thể cướp được dự án này.

“Hoàng Thiên! Anh đến rồi à!”

Lâm Ngọc An vội vàng đứng dậy chào đón Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An thấy Tô Lạc Yến vừa xinh đẹp, vừa thân thiết với Hoàng Thiên như vậy, trong lòng cô cũng không nén được cảm giác kì lạ.

Hoàng Thiên cũng không cảm thấy có gì lạ. Anh và Tô Lạc Yến là bạn học cũ, hơn nữa quan hệ của hai người vẫn luôn trong sáng.

Trong lòng anh chẳng làm gì trái với lương tâm, nên anh rất bình tĩnh.

Sau khi anh trò chuyện vài câu với Tô Lạc Yến, Tô Lạc Yến nói với Hoàng Thiên: “Cha tôi đang giám sát thi công trêи công trường, để tôi đi gọi ông ấy về.”

“Không cần đâu! Chúng tôi chỉ tiện đường nên đến đây xem thử một lát.” Hoàng Thiên giải thích với Tô Lạc Yến.

Tô Lạc Yến hơi gật đầu, cô ta len lén nhìn trộm Lâm Ngọc An. Trong lòng cô không nén nổi cảm xúc bùi ngùi.

Chẳng trách Hoàng Thiên chung thủy như vậy, thì ra vợ anh rất xinh đẹp!

Hoàng Thiên lại trò chuyện với Tô Lạc Yến thêm một lát rồi dẫn Lâm Ngọc An rời khỏi nơi này.

Hoàng Thiên cũng biết rõ là Tô Lạc Yến có ý với mình, trò chuyện với Tô Lạc Yến trong khi Lâm Ngọc An ở bên cạnh làm Hoàng Thiên cảm thấy càng trò chuyện càng lúng túng.

Lâu rồi anh không đi dạo với Lâm Ngọc An như hôm nay nên Hoàng Thiên cũng không vội về nhà. Anh và Lâm Ngọc An lại cùng nhau dạo phố.

Họ cùng nhau ăn tối bên ngoài. Lúc này đêm đã khuya lắm rồi.

“Chồng à! Chúng ta về nhà đi!” Lâm Ngọc An xem đồng hồ rồi nói với Hoàng Thiên.

Hai người vừa định lên xe về nhà nhưng đúng lúc này, Trương Lan Phượng gọi đến.

“Mẹ à! Mẹ có chuyện gì thế?” Lâm Ngọc An nghe máy rồi hỏi.

Bên đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói sợ hãi kèm theo tiếng hít thở dồn dập của Trương Lan Phượng: “Ngọc An! Con đang ở đâu vậy? Mẹ bị người ta đánh rồi! Còn có người muốn giết mẹ nữa! Con mau đến đây!

Mau cứu mẹ…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi