CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Trong một khoảnh khắc khi nắp hầm trú ẩn được mở ra, trong lòng Hoàng Thiên cũng dâng lên kϊƈɦ động vô cùng.

Đối với Hoàng Thiên mà nói, hiện tại anh thật sự quá muốn nhìn thấy được Tiêu Đông Mai ngay lập tức!

Bởi vì người đàn bà này thực sự là quá nguy hiểm, Hoàng Thiên vẫn luôn có một loại cảm giác chính mình sẽ bị bà ta làm cho rất thê thảm, có thể đây chính là bóng ma tuổi thơ vẫn luôn ám ảnh trong lòng anh.

Anh Phó cũng âm thầm nuốt nước miếng, anh ta cũng rất mong đợi có thể nhìn thấy được Tiêu Đông Mai ngay tức khắc, anh †a muốn lập được công lớn ở trước mặt của Hoàng Thiên.

Ngay khoảnh khắc nắp hầm được nhấc lên, một luồng không khí ẩm thấp và lạnh lẽo như từ cõi âm bất ngờ tản ra, mùi hương bên trong hầm trú ẩn cũng rất kỳ lạ.

Không gian bên dưới chỉ có một màu đen tối, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì, Anh Phó nói với gã thanh niên trẻ tuổi: “Có đèn pin hay không vậy?”

“Có có có, tôi lập tức đi lấy đến cho anh!”

Gã thanh niên trẻ tuổi đã hoàn toàn nghiêng về phía của Hoàng Thiên, bởi vì Hoàng Thiên đã hứa hẹn sẽ cho cậu ta ba trăm triệu, cho nên gã thanh niên trẻ tuổi cũng thay đổi thái độ, trở nên vô cùng ân cần.

Rất nhanh sau đó, gã thanh niên trẻ tuổi đã lấy được một chiếc đèn pin trong nhà ra rồi đưa cho Anh Phó.

Anh Phó cầm đèn pin chiếu vào bên trong căn hầm trú ẩn, thấy được bóng mờ ở bên trong thì bỗng nhiên cảm thấy mừng rỡ không sao diễn tả hết được.

Dưới ánh sáng của đèn pin chỉ thấy được ở dưới hầm trú ẩn có bóng dáng của của một người phụ nữ, trêи người mặc quần áo đắt tiền, nhìn dáng vẻ thì có lẽ khoảng hơn ba mươi tuổi, đang ngồi trốn ở trong góc phòng mà run rẩy.

“Con mẹ nó, còn tưởng rằng là to gan lớn mật đến như thế nào, náo loạn nửa ngày nhưng hóa ra là cũng biết sợ đấy nhỉ?”

Anh Phó nhìn người phụ nữ đang co người trong hầm trú ẩn mà cười bật lên một tiếng, anh ta đoán rằng người phụ nữ này có lẽ chính là Tiêu Đông Mai rồi.

Hoàng Thiên cũng vội vàng tiến lên nhìn vào phía bên trong hầm trú ẩn, dựa theo ánh sáng của đèn pin, Hoàng Thiên có thể thấy rõ được, dáng người và vẻ ngoài đặc biệt của người phụ nữ ở trong góc kia, đúng thật là Tiêu Đông Mail Đúng thật là ông trời không phụ lòng người, bỏ công sức ra thì nhất định sẽ được đền đáp mà! Cuối cùng cũng có thể bắt được Tiêu Đông Mai rồi!

Trong lòng Hoàng Thiên kϊƈɦ động một hồi, anh quyết định lần này bắt được Tiêu Đông Mai rồi thì sẽ không tùy tiện bỏ qua cho bà ta giống như những lần trước nữa, nhất định phải khiến cho bà ta thua một cách tâm phục khẩu phụ!

c Nếu như không thể khiến cho Tiêu Đông Mai tâm phục khẩu phục, vậy thì phải giết chết người phụ nữ này! Lấy máu của bà ta để rửa sạch mối hận năm đó!

Nghĩ đến điều này, Hoàng Thiên nói với người phụ nữ đang co ro trong hầm trú ẩn: “Tiêu Đông Mai, bà muốn tự mình đi ra ngoài này, hay là để tôi bắt bà ra ngoài?”

Tiêu Đông Mai ở bên trong không nói câu nào, thân người của bà ta cũng chỉ run lên một lát, sau đó lại lập tức bình ổn trở lại.

Hoàng Thiên thấy Tiêu Đông Mai không nói câu nào nhưng cũng không muốn chơi trò kéo dài thời gian với bà ta, nói với Anh Phó: “Đem bà ta ra đây!”

“Vâng!”

Anh Phó vừa đáp lời vừa phất tay với hai tên đàn em, ra hiệu cho bọn họ đi xuống bên dưới thực hiện nhiệm vụ.

Bên trong có một cái thang để dẫn xuống hầm trú ẩn, hai tên đàn em của Anh Phó biết được phía dưới là Tiêu Đông Mai thì cũng không dám khinh thường, cầm theo gậy ba tấc rồi mới đi xuống hầm.

Hoàng Thiên vốn còn tưởng rằng Tiêu Đông Mai nhất định sẽ liều mạng để mà chống cự, nhưng mà điều khiến cho anh vô cùng bất ngờ đó chính là, biểu hiện của Tiêu Đông Mai vậy mà lại vô cùng bình tĩnh, không hề ra tay phản kháng.

Thuận lợi như vậy sao?

Hoàng Thiên vô cùng nghi ngờ, nhưng mà anh cũng không để ý được nhiều như vậy, đợi khống chế được Tiêu Đông Mai trước rồi lại nói sau.

Hai tên đàn em của Anh Phó đỡ Tiêu Đông Mai đứng dậy, sau đó để cho bà ta leo lên thang trước.



Tiêu Đông Mai vô cùng trầm tĩnh, không nói câu nào cũng không nhìn Hoàng Thiên, lần lượt trèo lên từng bậc thang lên trêи.

Hai đầu lông mày của Hoàng Thiên khẽ cau lại, anh cảm thấy Tiêu Đông Mai của hiện tại có điểm nào đó rất không bình thường!

Dựa theo tính cách nóng nảy của Tiêu Đông Mai, bình thường thái độ của bà ta vẫn luôn tương đối mạnh mẽ, ngang ngạnh, làm sao lại có thể biết điều đến như vậy được?

Khi Tiêu Đông Mai đứng ở trước mặt của Hoàng Thiên rồi, Hoàng Thiên lại cẩn thận quan sát bà ta thêm một lần nữa.

Không sai, chính là Tiêu Đông Mail Hoàng Thiên thật sự là cảm thấy vô cùng nghỉ ngờ. Tiêu Đông Mai ở trước mặt chắc chắn là thật, dáng vẻ, khuôn mặt của Tiêu Đông Mai đã sớm khắc sâu vào trong đầu của anh.

“Bà không muốn nói điều gì sao?”

Hoàng Thiên hỏi Tiêu Đông Mai.

Tiêu Đông Mai lạnh lùng đưa mắt nhìn Hoàng Thiên, sau đó không nói gì mà quay đầu sang một bên.

Hoàng Thiên nghiến chặt hai hàm răng, nhưng mà anh cũng không định xử lý Tiêu Đông Mai ở nơi này, anh nói với Anh Phó: “Đưa người đi!”

Anh Phó lên tiếng đáp lại, sau đó ra hiệu cho đám đàn em đưa Tiêu Đông Mai đi ra ngoài.

Bắt được Tiêu Đông Mai, một tảng đá lớn ở trong lòng của Hoàng Thiên cuối cùng cũng đã có thể gỡ xuống được.

Anh dự định sẽ đưa Tiêu Đông Mai quay về Thành phố Bắc Ninh trước, còn liên quan đến vấn đề xử lý bà ta như thế nào, nhất thời Hoàng Thiên vẫn chưa nghĩ ra được.

Bất kể như thế nào đi nữa, Tiêu Đông Mai cũng là người phụ nữ mà cha của anh yêu sâu đậm, trêи danh nghĩa bà ta còn là mẹ kế của Hoàng Thiên, thật sự trong nhất thời Hoàng Thiên vẫn chưa nghĩ ra được cách giải quyết nào là phù hợp với bà ta.

“Anh trai gì ơi, vậy ba trăm triệu kia của tôi thì sao…”

Gã thanh niên trẻ tuổi hèn mọn cười cười với Hoàng Thiên, nhắc nhở anh chuyện số tiền anh đã nói.

Hoàng Thiên dĩ nhiên không quên chuyện này, những chuyện đã đồng ý, Hoàng Thiên nhất định sẽ nói được làm được.

“Dẫn theo cậu ta đi, đến Thành phố Bắc Ninh thì gửi vào thẻ ngân hàng của cậu ta ba trăm triệu.”

Hoàng Thiên nói với Anh Phó.

“Đã rõ.

Anh Phó đáp lời, sau đó dẫn theo gã thanh niên trẻ tuổi đi theo.

Trong lòng của Gã thanh niên trẻ tuổi vẫn còn chút gì đó không nắm chắc, nhưng mà vì ba trăm triệu này, cho nên cậu ta cũng căn răng mà đi theo đoàn người Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cho đám người Anh Phó dẫn theo cả Vũ Phương Đông và gã thanh niên trẻ tuổi cùng nhau quay lại Thành phố Bắc Ninh.

Trêи đường đi, Hoàng Thiên vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó rất không đúng.

Mấu chốt là do mọi chuyện quá mức thuận lợi, bằng những sự hiểu biết của anh về Tiêu Đông Mai, người phụ nữ này làm sao có thể ngoan ngoãn đến như vậy được, cứ như vậy mà để cho chính mình bị bắt?

Càng nghĩ càng nghi ngờ, Hoàng Thiên nghĩ đến nhức đầu, cho nên cuối cùng dứt khoát chọn cách không nghĩ nữa, tất cả mọi chuyện chờ sau khi trở về rồi lại nói.



Rất nhanh sau đó, đám người Hoàng Thiên đã trở lại Thành phố Bắc Ninh.

Anh Phó cho đàn em dẫn gã thanh niên trẻ tuổi kia đi lấy tiền, còn về cái tên Vũ Phương Đông kia, Hoàng Thiên cũng không hề có ý định sẽ thả gã ta ra, mà tạm thời đưa gã ta đến Trung tâm Giải trí của Tiêu Tấn, để cho gã ta ở chung một chỗ cùng với Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ.

Lúc này, bên trong Trung tâm Giải trí của Tiêu Tấn đang vô cùng ồn ào và náo nhiệt.

Anh Phó dẫn theo một đám đàn em, áp giải Tiêu Đông Mai tiến vào bên trong phòng làm việc của Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn cũng không ngờ được rằng bọn họ nhanh như vậy đã bắt được Tiêu Đông Mai rồi, trong cả một khoảng thời gian dài như vậy cho tới này, Tiêu Tấn cũng đã hiểu được rất rõ ràng, Tiêu Đông Mai là mối tai họa lớn trong lòng của Hoàng Thiên, hôm nay cuối cùng cũng đã bắt được bà dì già này rồi.

“Anh Thiên, tất cả mọi chuyện đều là do cái bà dì già này xúi giục, cứ đem bà ta ra làm thịt là được rồi!”

Tiêu Tấn nói với Hoàng Thiên.

Nghe thấy những lời này, trong mắt Tiêu Đông Mai lóe lên một tia sợ hãi, nhưng mà rất nhanh, bà ta đã lấy lại được sự bình tĩnh.

Mà một màn này, đã bị Hoàng Thiên thu hết được vào trong tâm mắt.

Lúc này Hoàng Thiên mới phát hiện ra được, Tiêu Đông Mai đang đứng ở trước mặt này hình như không phải là Tiêu Đông Mai thật!

Những đặc điểm khác đều giống với Tiêu Đông Mai như đúc, nhưng chỉ có duy nhất đôi mắt này là không hề giống với ánh mắt của Tiêu Đông Mai.

Trước đó Tiêu Đông Mai vẫn luôn cúi đầu cho nên Hoàng Thiên cũng không quá chú ý đến ánh mắt của bà ta, nhưng lúc này nhìn thấy rõ được, ánh mắt kia thua kém quá nhiều so với Tiêu Đông Mail Đây là tình huống gì vậy chứ? Chẳng lẽ trêи đời thật sự có hai người có vẻ ngoài giống nhau đến mức như vậy hay sao?

“Bà rốt cuộc là ai?”

Khuôn mặt của Hoàng Thiên lạnh lẽo giống như bị phủ một màn sương băng giá, anh nhìn thẳng vào người phụ nữ ở trước mặt, mở miệng hỏi.

“Ha ha, cuối cùng thì vẫn là cậu chủ nhà họ Hoàng mà, nhanh như vậy mà đã phát hiện ra được tôi không bình thường rồi sao?”

Người phụ nữ có vẻ ngoài cực kỳ giống với Tiêu Đông Mai rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện.

Nhưng bà ta vừa mới mở miệng thôi cũng đã khiến cho Hoàng Thiên cảm thấy vô cùng tức giận, giọng nói của người phụ nữ này chênh lệch một trăm lẻ tám nghìn cây số so với Tiêu Đông Mai.

“Khốn kiếp, lại có thể giả vờ đến giống được như vậy! Tiêu Đông Mai đâu?”

Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi.

Người phụ nữ kia bị khí thế của Hoàng Thiên dọa cho mặt mày biến sắc, nhưng mà trêи khuôn mặt của bà ta vẫn duy trì vẻ châm biếm.

Hoàng Thiên không tin trêи đời này sẽ có người thứ hai có khuôn mặt giống với Tiêu Đông Mai như đúc, lúc này anh mới cảm thấy được làn da của người phụ nữ kia có điểm kỳ lạ, sau đó anh lập tức đi tới trước mặt của người phụ nữ kia.

Hoàng Thiên đưa tay ra, bóp lấy khuôn mặt của người phụ nữ.

“Cậu làm cái gì vậy?”

Người phụ nữ kia đột nhiên bày ra dáng vẻ xấu hổ, thẹn thùng, lớn tiếng trách cứ Hoàng Thiên.

Soạt.

Chỉ trong chớp mắt, Hoàng Thiên đã mạnh mẽ dùng sức kéo một cái, lớp da mặt của người phụ nữ kia cũng vì vậy mà lập tức

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi