CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Hoàng Thiên cũng không cảm thấy kinh ngạc trước thái độ của Trương Lan Phượng.

Hoàng Thiên sống cùng mẹ vợ hơn ba năm, bà ta là người như thế nào lẽ nào anh còn không biết?

Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai đều không ngạc nhiên chút nào, các cô đều biết mẹ mình là hạng người thấy tiền là sáng mắt.

Nhưng mà những người khác đều không biết. Tất cả bọn họ đều bị sự mặt dày của Trương Lan Phượng làm cho kinh ngạc.

Đặc biệt là Hoàng Văn Thành, đúng là mở rộng tầm mắt, ông chưa từng nghĩ mẹ vợ của con trai mình lại là một người như vậy.

Lương Mạnh Bắc ít nhiều biết một chút tình hình trong nhà của Hoàng Thiên, ông cũng biết Trương Lan Phượng là một người rất khó dây vào, bà ta rất đanh đá chua ngoa, cho nên lúc này ông ta chỉ đứng ở một bên cười không nói gì.

Lưu Nguyệt Hoa cũng không biết nên nói gì. Chỗ này toàn là những nhân vật cộm cán, cô còn chưa có tư cách lên tiếng.

“Mẹ, đừng có làm quá lên như thế”

Lâm Ngọc An cảm thấy cực kỳ lúng túng, cô nhỏ giọng nhắc nhở Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng không hề cảm thấy cách làm của mình có chỗ nào không ổn, hơn nữa bà ta cảm thấy nên giao số tiền mười ngàn không trăm năm mươi tỷ đó cho bà ta giữ, nếu không buổi tối bà ta sẽ không thể nào ngủ được.

“Ngọc An, con đừng nói gì cả.”

Trương Lan Phượng chớp mắt nhìn về phía Lâm Ngọc An, ý bảo cô đừng ngăn cản.

Thật ra thì Trương Lan Phượng tính rồi, bà ta sợ nếu để số tiền mười ngàn không trăm năm mươi tỷ đó rơi vào tay Lâm Ngọc An thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Hoàng Thiên lừa mất, cho nên để cho bà ta bà ta giữ vẫn an toàn nhất.

Lâm Ngọc An cũng đoán được tính toán của Trương Lan Phượng, cô lắc đầu cảm thấy mẹ mình thật nông cạn.

Làm vợ chồng với Hoàng Thiên mấy năm, đương nhiên là Lâm Ngọc An hiểu rất rõ tính cách của Hoàng Thiên, cô cũng biết Hoàng Thiên tuyệt đối sẽ không coi mười ngàn không trăm năm mươi tỷ ra gì cả.

“Bà Phượng, chuyện này không được hợp lý cho lắm! Ông chủ chúng tôi cho con dâu quà gặp mặt, sao bà lại nhận thay chứ?”

Lúc này Lương Mạnh Bắc cười một tiếng nói với Trương Lan Phượng.

Nhưng lời ông ấy nói rất thắng thắn, nghĩa bóng chính là Trương Lan Phượng là cái thứ gì? Có tư cách gì giữ mười ngàn không trăm năm mươi tỷ chứ.

Trương Lan Phượng giận dữ nghiến răng, hận Lương Mạnh Bắc đến thấu xương.

Nhưng bà ta cũng không dám nổi giận, dù sao tiền vẫn chưa tới tay nên bà ta cũng không thể đắc tội với Lương Mạnh Bắc được, càng không thể để cho Hoàng Văn Thành có cái nhìn không tốt về mình.

Thật ra thì Hoàng Văn Thành đã sớm cảm thấy bà ta chẳng ra gì rồi, ông thấy Trương Lan Phượng vẫn còn muốn vươn tay cầm lấy cuốn sổ tiết kiệm thì mặt của Hoàng Văn Thành trầm xuống.

“Bà sui, bà làm như vậy hình như không được tốt cho lắm?”

Hoàng Văn Thành rất nghiêm túc nói.

Khí thế của người đứng đầu của nhà họ Hoàng bùng nổ, giờ phút này hoàn toàn bùng phát khiến người ta cảm thấy rất áp lực.

Trương Lan Phượng cảm thấy kinh sợ.

Bà cũng biết rằng chuyện này không ổn rồi, bà ráng nặn ra nụ cười: “A, tôi chỉ đùa một chút thôi, sao tôi có thể giữ nhiều tiền như vậy chứ. Số tiền này quá lớn.”

Vừa nói, Trương Lan Phượng vừa chà xát tay của mình vào nhau có vẻ rất tiếc nuối.



“Ngọc An, mau cầm đi.”

Hoàng Văn Thành khẽ mỉm cười với Lâm Ngọc An, đưa sổ tiết kiệm cho cô.

Nhưng Lâm Ngọc An lại không nhận, số tiền này quá lớn, cô thật sự không dám nhận.

“Con không thể nhận số tiền này được, quá nhiều…”

Lâm Ngọc An khổ sở nhìn Hoàng Văn Thành nói.

Cái gì?

Hoàng Văn Thành thật sự hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không, ngay cả Lương Mạnh Bắc và Lưu Nguyệt Hoa cũng nghẹn họng nhìn cô chằm chằm.

Mười ngàn không trăm năm mươi tỷ đấy, thế mà lại có người sẽ từ chối nhận số tiền lớn như vậy?

“Đối với nhà họ Hoàng mà nói, số tiền này không đáng bao nhiêu hết. Mau nhận lấy đi”

Sau khi Hoàng Văn Thành phục hồi tinh thần, ông nói với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An nhìn sang Hoàng Thiên, Hoàng Thiên gật đầu một cái, ý bảo kêu cô mau nhận lấy.

“Dạ vâng, con cám ơn cha.”

Lâm Ngọc An rất lễ phép nói với Hoàng Văn Thành.

Hoàng Văn Thành rất vui vẻ, Hoàng Thiên có thể lấy được cô vợ tốt như vậy, ông thật sự rất vui.

“Vậy cha đi trước đây, Thiên à, một thời gian nữa, con hãy đưa vợ cùng nhau về Hà Nội đi.”

Hoàng Văn Thành nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nói gì, ngay cả anh cũng không thích về Hà Nội chứ nói chi đưa Lâm Ngọc An cùng trở về.

Nguyên nhân cuối cùng vẫn là Tiêu Đông Mai.

Mặc dù lần này anh đã cho Tiêu Đông Mai một bài học nhớ đời, nhưng sau cùng anh vấn tha cho bà ta một mạng, vì thế chắc chắn vẫn còn hậu hoạn về sau.

Căn nhà ở thủ đô, không trở về cũng được.

Hơn nữa Hoàng Thiên cũng biết nguyên nhân Hoàng Văn Thành gấp gáp rời đi như vậy, Hoàng Văn Thành đang nóng lòng đi bệnh viện chữa trị cho Tiêu Đông Mai, ông sợ để lâu sẽ không còn kịp nữa.

Sau khi Hoàng Văn Thành đưa Lương Mạnh Bắc và Lưu Nguyệt Hoa rời đi nơi này, ông thật sự đã chạy thẳng tới bệnh viện.

Tiêu Đông Mai và những người khác đều được đưa đến phòng cấp cứu.

Hoàng Văn Thành không cho Lương Mạnh Bắc và Lưu Nguyệt Hoa đi theo, ông chỉ mang theo Quản gia Trần và hai tên đàn em vào bệnh viện.

Thấy Tiêu Đông Mai đang nằm trêи giường bệnh, Hoàng Văn Thành cảm thấy vô cùng đau lòng: Hoàng Thiên đâm vào bụng của Tiêu Đông Mai một nhát, còn đánh gãy hai chân của Tiêu Đông Mai, trông bà ta lúc này vô cùng thê thảm.

Hoàng Văn Thành cũng biết chuyện này xảy ra ông là người có trách nhiệm lớn nhất, trách ai cũng vô dụng.



“Ông chủ, lần này cậu chủ đã nương tay lắm rồi, nếu không bà chủ không thể còn sống đâu.”

Quản gia Trần nói với Hoàng Văn Thành.

Hoàng Văn Thành thở dài một cái nói: “Chỉ mong mọi chuyện chấm dứt tại đây. Nếu như bà ấy còn không tỉnh ngộ thì tôi cũng không giúp được gì nữa.”

Quản gia Trần không nói gì nữa, nhưng theo hiểu biết của ông về Tiêu Đông Mai thì ông biết Tiêu Đông Mai chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.

Sau khi Trương Lan Phượng tiễn Hoàng Văn Thành rời đi, trong lòng bà kϊƈɦ động đến nỗi tim cũng sắp nhảy ra ngoài.

Con rể của mình là cậu ấm con nhà giàu có nhất đất thủ đô, hơn nữa lại còn là con trai độc nhất, tin tức này mạnh mẽ ập vào người bà làm bà cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy.

Lúc này, Trương Lan Phượng nhìn Hoàng Thiên như thế nào đều cảm thấy thuận mắt, giống như đang nhìn thần tài vậy.

“Con rể, buổi tối con muốn ăn cái gì? Mẹ đi mua thức ăn.”

Trương Lan Phượng ân cần hỏi han, bắt đầu nịnh hót Hoàng Thiên.

Nếu như Trương Lan Phượng vẫn có thể giữ thái độ của trước kia, Hoàng Thiên sẽ rất kính trọng bà.

Nhưng mà bây giờ bà lại như vậy, Hoàng Thiên thật không còn gì để nói.

Sao một người lại có thể không biết xấu hổ đến vậy chứ? Tất cả đều do tiền mà ra.

Thấy Hoàng Thiên không để ý tới mình, Trương Lan Phượng có chút nóng nảy.

“Con rể thân yêu ơi, con còn giận mẹ à?

Hì, thôi mà, sau này chúng ta sế càng thân thiết yêu thương nhau hơn nhé, con nói xem tốt biết bao?”

Trương Lan Phượng cố gắng rặn ra nụ cười, bà ta cười nhìn không tự nhiên chút nào.

Hoàng Thiên bị bà ta làm cho nổi cả da gà, hơn nữa thái độ của Trương Lan Phượng như vậy làm cho anh thật sự không thích ứng.

“Mẹ hãy quay về như trước đi, đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, con không quen đâu.

Hoàng Thiên nhíu mày một cái bất đắc dĩ nói.

Trương Lan Phượng âm thầm cắn răng, trong đầu nghĩ tên khốn kiếp này được voi còn đòi tiên à? Bà đây cho nó mặt mũi mà nó còn lên mặt!

Mặc dù trong lòng coi thường Hoàng Thiên thế nào thì Trương Lan Phượng cũng không dám bùng nổ, từ đầu đến cuối bà đều nở nụ cười.

Hoàng Thiên không muốn nhìn dáng vẻ nịnh hót của Trương Lan Phượng nữa cho nên anh kéo tay của Lâm Ngọc An nói: “Ngọc An, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

“ừ”

Trong lòng của Lâm Ngọc An vẫn đang rất rối loạn, cô vẫn chưa hoàn hồn lại sau chuyện hôm nay.

Lên tiếng đồng ý, Lâm Ngọc An đi theo Hoàng Thiên ra cửa.

“Huỳnh Mai, con nhìn đi, Hoàng Thiên đúng là cái thứ không biết điều? Nịnh nó mấy câu, nó còn bày đặt lên mặt!”

Trương Lan Phượng không hài lòng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi