CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

“Có cách gì?”

Tỉnh thần Tiêu Tử Phong cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh ta vội vàng hỏi Phan Hạo.

Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan chưa bao giờ nghĩ tới Phan Hạo sẽ đưa ra chủ ý này, tất cả bọn họ rất mong đợi nhìn Phan Hạo.

Khuôn mặt Phan Hạo âm u cười một tiếng, rồi nói với Tiêu Tử Phong: “Chú Phong, cháu nghe nói ông già nhà chú đã từng làm lính đánh thuê ở Châu Âu đúng không?”

Tiểu Tử Phong sững sờ một chút, vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy. Cháu hỏi vậy làm gì?”

“Nếu cha chú biết chị chú bị Hoàng Thiên đánh như vậy, ông ấy làm sao có thể bỏ qua cho Hoàng Thiên? Ha ha, Chỉ cần cha chú có thể ra tay thì Hoàng Thiên sẽ chết không phải sao?”

Khuôn mặt Phan Hạo dữ tợn cười nói.

Sau khi nghe xong Lương Thiên Vũ vỗ trán một cái nói: “Làm sao tôi không sớm nghĩ ra cách này nhỉ? Ha ha ha, chú Phong.

Việc lần này phải nhờ chú rồi, chú để ông già nhà chú xuống núi, rôi giết chết Hoàng Thiên!”

Tiêu Tử Phong cắn răng. Nhưng mà ông ta đứng im lặng một lúc lâu.

Ông ta biết nếu giết chết Hoàng Thiên thì chuyện này không phải là chuyện đùa đâu!

Cứ cho là nếu thành công thì Hoàng Văn Thành sẽ giận dữ như sấm sét, bằng mọi cách phải tìm ra người giết chết Hoàng Thiên.

Nếu như việc này thất bại thì Hoàng Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua! Đến lúc đó nếu tra ra thì cuối cùng cũng đủ uống một bầu rượu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Tử Phong do dự không quyết định, ông ta cũng biết cha ông ta là một người rất dũng mãnh, nếu như chuyện này bị cha phát hiện, Thành phố Bắc Ninh có thể sẽ phải đổ máu.

Phan Hạo nhìn thấy Tiêu Tử Phong do dự không quyết định, cậu ta vội vàng chạy ra chỗ Lương Thiên Vũ dẻo miệng.

Lương Thiên Vũ biết nên anh ta lại thêm dầu vào lửa nói: “Chú Phong, nếu bây giờ không giết tên đó thì mai sau chúng ta sẽ không có con đường tốt đâu! Hoàng Thiên đã kết thù với chúng ta, cho dù chú không muốn giết tên đó thì anh ta có thể bỏ qua cho chú sao? Sau này chú tự chịu!”

“Không thể nào? Có Hoàng Văn Thành ở đây. Dù lá gan của Hoàng Thiên lớn như thế nào thì cậu ta cũng không dám làm gì tôi với chị chú đâu, phải không?”

Tiêu Tử Phong lo lắng hỏi.

Con ngươi Lương Thiên Vũ trợn tròn, lớn tiếng nói: “Chú nghĩ đơn giản quá vậy! Nếu sau này Hoàng Văn Thành chết thì sao? Nếu Hoàng Thiên lên làm ông chủ nhà họ Hoàng, việc giết chết chú và chị gái chú không phải chỉ mất một ít thời gian của anh ta thôi à?”

“Việc này…

“Như cháu đã nói, nếu như Hoàng Thiên chết, vậy tất cả tài sản khổng lồ của nhà họ Hoàng sẽ rơi vào tay của người nhà họ Tiêu của chú, ha ha ha…”

Vương Thiên Vũ cười nham hiểm nói.

Sau khi Tiêu Tử Phong nghe xong lời này, nhanh chóng cảm thấy kϊƈɦ động!

Khối tài sản hơn hàng nghìn tỉ, nếu trêи đời này không có Hoàng Thiên, chờ đến khi Hoàng Văn Thành chết, thì người vợ Tiêu Đông Mai trêи danh nghĩa cũng có thể được xem là một người thừa kết Con trai của Tiêu Đông Mai chết sớm như thế, vậy thì khối tài sản hơn hàng nghìn tỉ đó sẽ để lại cho ai? Còn không phải là để lại cho người nhà họ Tiêu sao?

Tiêu Tử Phong nghĩ đến những việc này.



Ông ta kϊƈɦ động đến nỗi không nói lên lời.

“Được! Cứ làm như thế đi! Dù sao Hoàng Thiên cũng phải chết, chú làm một người miệng ác một lần thì cũng được!”

Tiêu Tử Phong cắn răng nghiến lợi nói.

Lương Thiên Vũ và Phan Hạo nghe thấy câu nói này, cả hai người cũng rất hưng phấn.

Lấy bản lĩnh của Lương Thiên Vũ và Phan Hạo thì thật sự bây giờ không có cách gì để giết Hoàng Thiên.

Nhưng mà cha của Tiêu Tử Phong không giống họ, ông già kia giống như con hổ khỏe xuống núi, nếu muốn ông ta giết chết người khác thì rất dễ.

“Vậy chú nhanh gọi điện cho cha chú đi, việc này chúng ta không thể chậm trễ!”

Lương Ngọc Lan đứng bên cạnh không thể đợi được nói với Tiêu Tử Phong.

Lúc này đầu óc Tiêu Tử Phong hơi tỉnh táo lại, ông ta thở dài nói: “Nhỡ Hoàng Văn Thành tra được việc này là do cha chú làm, nhà họ Tiêu cả chúng ta cũng đừng mong có con đường sống…”

“Đệt, cha chú là lính đánh thuê nhiều năm ở Châu Âu, ông biết nhiều lính đánh thuê? Họ đều là những lính đánh thuê chuyên nghiệp! Cần gì cha chú phải tự mình ra tay, cha chú có thể tìm một người bạn đồng nghiệp đến giết Hoàng Thiên không phải là được sao?”

Miệng nhỏ nhắn của Lương Ngọc Lan nói ra một loạt những câu hỏi tu từ.

Tiêu Tử Phong nghe xong vỗ đùi nói: “Rất hay! Cứ làm như vậy đi. Bây giờ chú sẽ gọi điện thoại cho cha!”

Vừa nói xong, Tiêu Tử Phong cầm điện thoại ra.

Hai ngày trôi qua, hai ngày này Hoàng Thiên trôi qua rất bình yên.

Anh cảm thấy Tiêu Đông Mai đã học được một bài học lớn như vậy, sau này bà ta chắc sẽ yên tĩnh.

Anh biết rằng hôm nay Hoàng Văn Thành sẽ dẫn Tiêu Đông Mai trở về Hà Nội, nhưng Hoàng Thiên không muốn đi qua đấy, anh vĩnh viễn không muốn gặp lại Tiêu Đông Mai.

Lúc trời bắt đầu tối. Hoàng Thiên đang chuẩn bị ăn cơm tối thì nhận được cuộc gọi của Lương Thiên Vũ.

Hoàng Thiên hơi bất ngờ khi thấy thằng này gọi điện đến.

Lần trước trở về Hà Nội, Hoàng Thiên đã sớm nhìn thấy bộ mặt thật của Lương Thiên Vũ nên anh cũng không muốn dính líu hay xuất hiện cùng với thằng này.

Hoàng Thiên trực tiếp tắt điện thoại rồi chuẩn bị ăn cơm.

Nhưng Lương Thiên Vũ rất cố chấp, anh †a lại gọi tiếp một lần nữa.

Lần này Hoàng Thiên không nhịn được bắt máy: “A Lô.

“Anh Thiên! Là em, em là Lương Thiên Vũ”

Giọng nói Lương Thiên Vũ cực kỳ nhiệt tình, giống như những chuyện khi xảy ra ở Hà Nội căn bản chưa từng xảy ra vậy.

Hoàng Thiên rất bội phục da mặt dày của Lương Thiên Vũ, tên đó vẫn còn gọi được “Anh Thiên”?

“Cậu gọi tôi có chuyện gì?”



Hoàng Thiên trả lời bằng giọng lạnh lùng.

Da mặt của Lương Thiên Vũ thật sự rất dầy, anh ta rất nhiệt tình nói chuyện với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, chuyện lần trước em hối hận muốn chết! Bây giờ em đang ở Thành phố Bắc Ninh, em muốn mời anh ra nhậu, hai anh em chúng ta nói chuyện một chút.”

Lương Thiên Vũ đang ở Thành phố Bắc Ninh?

Hoàng Thiên rất kinh ngạc, nhưng mà anh cũng biết. Tên Lương Thiên Vũ này làm cái gì cũng liên lụy đến người khác, lần này cậu ta đến, Thành phố Bắc Ninh chắc chắn không yên bình.

Nghĩ đến việc này. Hoàng Thiên không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Xem ra có vài người rất muốn tìm cái chết, ông đây không đi chọc mày, mày lại dính đến đây chọc ông này?

“Ồ? Ha ha. Lương Thiên Vũ, sau này cậu không cần gọi anh em với tôi đâu. Vì cậu không có tư cách đó”

Vẻ mặt Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng.

Lương Thiên Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi ở đầu dây điện thoại bên kia.

Thiếu chút nữa anh ta bị những lời nói này của Hoàng Thiên làm tức đến ngất.

Nhưng vì phải hẹn Hoàng Thiên ra, Lương Thiên Vũ không để ý nhiều như vậy, anh ta cười ha ha một trận sau đó nói: “Anh Thiên, anh đừng nói đùa, ha ha ha, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến giờ mà.”

“Cậu còn mặt mũi để nói những lời này?

Được rồi, có việc gì thì cậu nói thẳng ra đi, nếu như chỉ có việc muốn nói chuyện với tôi thì tôi không có thời gian để nói chuyện với cậu.” Hoàng Thiên nói.

“Đúng rồi, Tiêu Tử Phong cũng đến Thành phố Bắc Ninh, ông ta đến thăm chị gái anh ta.” Lương Thiên Vũ nói.

Hoàng Thiên không lên tiếng, anh cũng mơ hồ cảm giác được, Lương Thiên Vũ và Tiêu Tử Phong đang hợp tác hại anh.

Thấy Hoàng Thiên không nói gì, Lương Thiên Vũ nói tiếp: “Anh Thiên, Tiêu Tử Phong đã thay đổi rất nhiều, em cũng vậy, rất hối hận về chuyện lúc trước! Anh ta muốn mời anh ăn một bữa cơm, để gỡ bỏ những hiểu lầm trước kia, dù sao thì hai người cũng là họ hàng mà.”

Hoàng Thiên đang muốn chửi Lương Thiên Vũ thì ngừng một lát, sau đó anh từ chối!

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, Hoàng Thiên không có làm như vậy.

Dựa vào trực giác của mình, Hoàng Thiên đã cảm thấy, Lương Thiên Vũ và Tiêu Tử Phong đang ngấm ngầm định hãm hại anh!

Thay vì bị bọn họ dòm ngó hại anh trong bóng tối, không bằng anh gặp mặt bọn họ một lần xem bọn họ muốn làm cái gì!

Nghĩa đến đây, mặt Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng nói: “Được, vậy cậu có thể nói cho Tiêu Tử Phong biết để cho ông ta chọn địa điểm gặp nhau đi.”

“Vậy tám giờ tối nay, chúng ta gặp nhau ở quán rượu Bình An ở thành phố Bắc Ninh nha, nơi này phục vụ rất cao cấp.”

Chỉ nghe giọng nói cũng biết Lương Thiên Vũ rất kϊƈɦ động.

“Không gặp không về.”

Hoàng Thiên nói xong thì cúp điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi