Đứa trẻ này tên là Khương Kỳ, khi cười lên trông vô cùng rạng rỡ, lúc này hoán đổi với Lâm Huỳnh Mai, đi đến trước mặt Trương Lan Phượng.
"Dì à, sao dì cũng ở đây vậy, thật là trùng hợp."
Khương Kỳ nói chuyện cười híp mắt với Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng nhìn Khương Kỳ.
Đôi lông mày biết cười, bà ta nhìn Khương Kỳ rất vừa lòng.
Hôm nay Khương Kỳ đến nhà bà ta chơi, còn mang theo món quà trị giá ít nhất cũng đến mấy chục triệu, bà ta cảm thấy Khương Kỳ so với Hoàng Thiên hào phóng hơn rất nhiều.
Mặc dù gia đình của Hoàng Thiên là gia đình giàu có nhất trong Bắc Ninh, nhưng Trương Lan Phượng cảm thấy mình không được hưởng lợi ích gì từ anh cả, điều này khiến bà ta càng thêm chán ghét không hài lòng với Hoàng Thiên.
"Khương Kỳ, để dì dẫn chị Ngọc An đến đây.
Chị Ngọc An cũng rất muốn gặp cháu đó."
Trương Lan Phượng tỏ vẻ tốt bụng tiếp đón Khương Kỳ rất tốt.
Tuy rằng Khương Kỳ mới gặp Lâm Huỳnh Mai chưa tới một ngày, nhưng anh chàng này có chiếc miệng rất ngọt.
Hơn nữa còn lái một chiếc Ferrari, trang phục tiêu chuẩn của một người thuộc tầng lớp phú nhị đại, nên Lâm Huỳnh Mai không có gì để nói với anh ta cả.
Vừa rồi, Lâm Huỳnh Mai đã nói với Khương Kỳ vê hoàn cảnh gia đình của cô ta, vì vậy Khương Kỳ biết được rằng Lâm Huỳnh Mai còn có một chị gái tên là Lâm Ngọc An.
Về phần Hoàng Thiên, Lâm Huỳnh Mai cũng chưa có thời gian giới thiệu.
Lúc này, Khương Kỳ mới hướng nhìn lên khuôn mặt của Lâm Ngọc An, chỉ cần liếc mắt một cái, tên nhóc này gần như mất hồn.
Lâm Ngọc An quá xinh đẹp, hương sắc hơn hẳn Lâm Huỳnh Mai, hai chị em này đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Khương Kỳ gần như chảy nước miếng khi ngắm nhìn khuôn mặt của Lâm Ngọc An, sau khi lấy lại được tâm trí, anh ta mỉm cười rôi mở miệng nói với Lâm Ngọc An: "Xin chào