CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà lúc này ở trong kho hàng của ngôi nhà hoang.

Hoàng Thiên đang cùng với mấy đội viên thẩm vấn Khương Kỳ.

Khương Kỳ hỏi gì cũng đều nói không biết, cúi đầu không chịu nói một câu nào, anh ta bày ra vẻ mềm yếu ở trước mặt Hoàng Thiên.

Đối với Khương Kỳ mà nói, anh ta không thể để lộ ra bất cứ điều gì cho Hoàng Thiên biết, nếu không đoàn ky sĩ Thánh Đường sẽ không tha cho anh ta.

Khương Kỳ ngây người ở bên trong tổ chức này hơn hai năm.

Anh ta biết tổ chức này hung ác như thế nào, từ trước đến nay tổ chức sẽ không nương tay với kẻ phản bội.

Khương Kỳ cảm thấy chỉ cần anh ta có thể chịu đựng thì cha của anh ta sẽ đến thành phố Bắc Ninh cứu anh ta, bởi vì bây giờ cha của anh ta đã biết rằng anh ta đang bị nhốt ở thành phố Bắc Ninh, hơn nữa ông ấy cũng biết là Hoàng Thiên bắt anh ta.

“Không chịu nói bất cứ điều gì đúng không?”

Hoàng Thiên nhìn Khương Kỳ, lúc này trong lòng anh cũng hơi nổi giận.

Anh ta không chịu nói vê manh mối Paul có giá trị như thế nào, Hoàng Thiên vẫn còn đang trông cậy vào Khương Kỳ để biết một số tin tức.

Không ngờ miệng lưỡi của thằng nhãi này lại cứng như vậy.

Lúc này Khương Kỳ vẫn cúi đầu không nói tiếng nào như cũ, anh ta giả bộ trở thành bức tượng ở trước mặt Hoàng Thiên.



Hoàng Thiên không hề động đến anh ta, nhưng mà hai đội viên cấp dưới của anh lại có tính cách nóng nảy, làm sao có thể nhìn nổi chứ? Một đội viên nhìn thấy Khương Kỳ giả bộ làm bức tượng thì không kìm nén được sự giận dữ, anh ta đi tới dùng súng điện đánh lên trêи mặt Khương Kỹ.

Khương Kỳ bị đánh đến nỗi kêu oai oái, anh ta làm sao có thể chịu nổi trận đánh như vậy chứ.

“Đừng đánh nữa, tôi không chịu được nữa!”

Khương Kỳ khóc nói.

Hoàng Thiên nhìn thấy dáng vẻ con hàng này như vậy thì thật sự choáng váng, một người đàn ông khóc vì bị đánh mà cũng được sao.

“Không chịu được thì nói ra, mày không chịu nói gì hết không phải là tự mình muốn bị đánh sao?”

Hoàng Thiên nhìn Khương Kỳ nói.

Khương Kỳ bày ra dáng vẻ rất vô tội nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, rốt cuộc mày muốn tao nói cái gì chứ? Tao không biết gì cả, mày đừng hỏi tao!”

“Được thôi, tao sẽ không hỏi mày nữa, chỉ cần mày có thể chịu đựng là được rồi.”

Hoàng Thiên không muốn tốn nước bọt với Khương Kỳ, lúc này anh đứng lui sang một bên.Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 622: Đánh tới khi nào mày nói thì mới dừng lạiChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 622: Đánh tới khi nào mày nói thì mới dừng lạiChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 622: Đánh tới khi nào mày nói thì mới dừng lạiChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 622: Đánh tới khi nào mày nói thì mới dừng lạiChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 622: Đánh tới khi nào mày nói thì mới dừng lạiChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 622: Đánh tới khi nào mày nói thì mới dừng lạiChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 622: Đánh tới khi nào mày nói thì mới dừng lạiChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 622: Đánh tới khi nào mày nói thì mới dừng lạiChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 622: Đánh tới khi nào mày nói thì mới dừng lại

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi