CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Lời nói kiên định của Lâm Ngọc An khiến cơ thể Hoàng Thiên chấn động.

Anh thực sự không ngờ rằng Lâm Ngọc An lại sẵn sàng bỏ nhà để theo anh.

“Ngọc An, em phải biết rằng hai ngôi nhà hỏng đó có điều kiện rất tồi tàn, mùa đông thì lạnh và mùa thì hè nóng, hôm nào trời mưa thì trong nhà đầy nước.”

Vẻ mặt Hoàng Thiên nghiêm túc nhìn Lâm Ngọc An, nói rõ ràng với cô.

Lâm Ngọc An nghe xong nhàn nhạt cười.

“Hiện tại cũng không nóng không lạnh, trời cũng không có mưa, có gì mà phải sợ chứ?”

“Về sau nếu trời mưa thì sao? Đến khi Mùa đông lạnh lẽo và mùa hè nóng bức làm sao bây giờ?”

Hoàng Thiên nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mềm mại của cô, mỉm cười hỏi.

Lâm Ngọc An cảm thấy người mình có chút nóng lên, dù sao cũng đã hơn ba năm nay, số lần Hoàng Thiên nắm tay cô có thể đếm được bằng đầu ngón tay.

Vào lúc này, cô có thể cảm nhận được tình cảm của Hoàng Thiên dành cho mình.

Nhưng cô không quen thân mật với Hoàng Thiên như vậy.

“Em còn không sợ, sao anh lại sợ nhiều như vậy? Nếu mùa đông thực sự lạnh, chúng ta có thể ra ngoài thuê nhà là được rồi.”

Lâm Ngọc An nói.

Trong lòng Hoàng Thiên thật sự vui mừng, anh gật đầu: “Vậy đi thôi.”

“Được”

Lâm Ngọc An nhẹ gật đầu, cùng Hoàng Thiên lên xe đi xuống cầu vượt.

“Bình thường đều là anh chở em. Tối nay em sẽ là tài xế của anh một lần.”

Lâm Ngọc An cười nhẹ, rồi khởi động xe.

“Được rồi, nhìn xem kỹ năng lái xe của vợ anh như thế nào.”

Hoàng Thiên cười nhẹ.

“Hai căn nhà mà mẹ anh để lại cho anh ở đâu? Trong khu phố ổ chuột sao?”

Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên hỏi.

“Đi đi, anh sẽ chỉ đường cho em.”

Hoàng Thiên nói, chỉ dẫn cho Lâm Ngọc An đường đi.

Lâm Ngọc An ổn định lái xe, nhưng càng đi về phía trước, cô càng kinh ngạc.

Bởi vì đường mà Hoàng Thiên chỉ cho cô là ra biển.

Lâm Ngọc An biết rằng khi mọi người đang nghĩ quẩn, họ luôn thích đến những nơi như bờ biển, cầu vượt hoặc mái nhà.

Vì vậy cô thực sự không muốn cùng Hoàng Thiên đến những nơi như vậy, vì sợ rằng sau khi Hoàng Thiên bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, trong lòng anh thực sự đang nghĩ quẩn.

“Hoàng Thiên, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ em, để em giúp anh giải thích với mẹ, anh coi như nể mặt em đừng so đo với mẹ nữa được không?”

Trong khi Lâm Ngọc An đang lái xe thì thở dài thuyết phục Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe xong cười nói: “Anh không so đo, nhưng mẹ em đuổi anh đi ra ngoài, anh chỉ đành đi ra.”

“Cảm ơn anh.”

Giọng Lâm Ngọc An có chút nghẹn ngào.

Cô cũng biết mẹ cô đối xử với Hoàng Thiên thật sự là quá đáng, không người đàn ông nào có thể chịu được.

Hoàng Thiên Nhiên đã chịu đựng hơn ba năm nay hoàn toàn là vì yêu cô nên anh mới cam chịu như vậy.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy Ngọc An, chỉ cần em ở bên cạnh tôi, mọi chuyện khó chịu đều không thành vấn đề.”



Hoàng Thiên nắm tay Lâm Ngọc An, nhẹ nhàng nói.

Lâm Ngọc An chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì.

Dưới sự hướng dẫn của Hoàng Thiên, Lâm Ngọc An đã lái xe đến khu biệt thự gần biển.

Một đống biệt thự hướng biển đứng ở đây, đặc biệt trong số đó là một biệt thự sang trọng với tổng diện tích hàng chục nghìn mét vuông, cực kỳ bắt mắt.

Đây không còn có thể gọi là biệt thự nữa, mà phải gọi là khu vươn của một lâu đài cực kỳ tráng lệ!

Phần thân chính của tòa có nhà ba tầng với phong cách hoàng gia châu Âu, và diện tích của kiến trúc này lớn hơn một nghìn mét vuông.

Xung quanh biệt thự có bể bơi, sân bóng, vườn trồng cây cảnh, vườn trồng cây ăn quả, sân tập thể ɖu͙ƈ ngoài trời.

Điều quan trọng nhất chính là là vị trí của nó, căn biệt thự này có vị trí đẹp nhất trong khu biệt thự, có thể nhìn ra biển, có thể nhìn gần ra bãi biển cát đỏ, có vị trí độc nhất.

Trong khu biệt thự hướng biển này thì đúng là tấc đất tấc vàng, mà có thể sở hữu được căn biệt thự hướng biển rộng hàng chục nghìn mét vuông này chắc chắn là biểu tượng của thân phận và địa vị.

Lâm Ngọc An vừa đứng ngoài cửa biệt thự đã ngây người.

Mặc dù cô đã sống ở Bắc Ninh nhiều năm như vậy và nghe nói khu biệt thự hướng biển sang trọng như thế nào, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên cô đến đây.

“Hoàng Thiên, anh đưa em đến đây làm gì?

Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên bằng ánh mắt nghỉ ngờ.

“Để ngủ qua đêm chứ còn có thể làm gì?”

Hoàng Thiên mỉm cười.

“Vậy còn hai ngôi nhà nhỏ đổ nát mẹ anh để lại cho anh thì sao?”

Lâm Ngọc An tò mò hỏi Hoàng Thiên, cô thực sự đã rất sốc rồi, nếu hai ngôi nhà nhỏ đổ nát mà Hoàng Thiên nói đến ở khu vực này, nhất định sẽ có giá trị khá lớn!

Nhà đổ nát cũng không sao, chủ yếu chính là đất mới có giá trị, nếu hai căn nhà ở vị trí này có thể bán được ba bốn mươi tỷ là chuyện bình thường.

“Đừng hỏi nữa, đi theo anh.”

Hoàng Thiên nói nhỏ rồi nắm lấy tay của Lâm Ngọc An đi về phía cửa biệt thự.

Lâm Ngọc An cau mày nhìn hai nhân viên bảo vệ ở cổng biệt thự.

Cô tự hỏi là Hoàng Thiên đang làm gì vậy? Chẳng lẽ lại muốn đi vào bên trong?

“Thôi đừng làm loạn nữa, anh còn chưa bị đuổi đủ sao bây giờ lại muốn bị bảo vệ đuổi tiếp?”

Lâm Ngọc An vội vàng nói.

“Ha ha, không phải ai cũng như mẹ của em, không thích nói lý lẽ.”

Hoàng Thiên cười lên, trêu chọc Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, nhưng cũng không biện minh cho mẹ có.

“Xin chào hai vị, xin hỏi có việc gì thế?”

Hai nhân viên bảo vệ cúi chào hai người, sau đó một trong số họ hỏi Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An một cách lịch sự.

Đội ngũ nhân viên an ninh làm việc ở đây đều là những người có trình độ cao nhất cả nước, vì dù sao những người có thể mua một bất động sản trong khu biệt thự hướng biển đều là địa vị cao quý, hưởng thụ phục vụ cũng là cao cấp nhất.

Lâm Ngọc An nằm mơ cũng không nghĩ đến là an ninh ở đây sẽ lịch sự với Hoàng Thiên và cô như vậy!

Cảm giác lo lắng vừa rồi không còn nữa, đôi mắt đẹp của Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên, cô thực sự bị sốc.

Cô thật sự không biết người chồng vô dụng của cô đang định làm cái gì.

“Mở cửa.”

Hoàng Thiên nhẹ nói.



“Thưa ông, vui lòng cho tôi xem thẻ hoặc chìa khóa cửa độc quyền của chủ biệt thự.”

Bảo vệ rất lễ phép nhắc nhở Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lấy ra một chiếc chìa khóa làm bằng vàng ròng, chiếc chìa khóa này cũng được kết nối với một chiếc thẻ tối cao nạm kim cương.

Vừa mới nhìn thấy, bảo vệ lập tức sửng sốt, hai người đồng thời đi tới chuẩn mực đứng thẳng người.

“Chào nghiêm!”

“Chào ông chủ, hoan nghênh về nhài”

Hai người bảo vệ với vẻ mặt cung kính đứng thẳng người, trong lòng vô cùng hưng phấn.

Biệt thự này đã không có người ở hơn mười năm, họ chỉ nghe nói có một bà chủ sống ở đây mười năm trước.

Mặc dù trong những năm này không có người ở nhưng doanh nghiệp hàng đầu của thành phố, tập đoàn quốc tế toàn cầu đều trả phí bất động sản đúng hạn hàng năm.

Vừa rồi, Lưu Nguyệt Hoa đã gọi điện đến đây để thông báo là chủ nhân của ngôi biệt thự này đã quay lại và dọn đến ở.

Hai nhân viên bảo vệ này rất hào hứng, họ đã ở đây nhàn nhã kiếm được hơn ba mươi năm triệu một tháng, và cuối cùng họ cũng biết được là kiếm được tiền là nhờ ai.

Vừa nhìn đến chiếc xe BYD mà Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An lái đến, hai tròng mắt bảo vệ sắp rớt ra ngoài, ông chủ cũng quá khiêm tốn đi? Sống trong biệt thự hàng trăm tỷ lại đi lái xe hơi mấy trăm triệu?

Nhưng họ không dám hỏi, họ chỉ duy trì tư thế cúi chào.

Lâm Ngọc An kinh ngạc suýt chút nữa ngất xỉu.

Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?

Hai nhân viên bảo vệ này có phải đã nhận nhầm người rồi không?

“Hoàng Thiên, chuyện gì đang xảy ra ở đây?”

Vẻ mặt của Lâm Ngọc An khó tin nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vuốt khuôn mặt xinh xắn của cô, mỉm cười nói: “Chúng ta đi vào thôi.”

“AI Được, được.”

Lâm Ngọc An có chút nói lắp, biểu hiện của cô cũng không đáng trách được bởi vì bất kỳ ai đột nhiên gặp phải chuyện này đều không thể bình tĩnh được.

Cánh cửa lớn của biệt thự được mở ra, một nhân viên bảo vệ cúi đầu chín mươi độ nói với Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An: “Ông chủ, bà chủ, trong nhà có tổng cộng sáu người giúp việc, hai người làm vườn, một huấn luyện viên thể ɖu͙ƈ và hai người nuôi thú cưng, không ai trong số họ đang ở đây. Ông chủ có muốn gọi bọn họ đến đây ngay bây giờ không?”

Hoàng Thiên cũng hơi kinh ngạc, nhưng anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở nên không thích ồn ào.

“Để sau đi.”

Hoàng Thiên không quay đầu lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Lâm Ngọc An, bước vào khu vườn sang trọng.

“Vâng, thưa ông chủ!”

Hai nhân viên bảo vệ đồng thanh nói.

Lâm Ngọc An ngửi thấy mùi hương tao nhã thơm ngát trong khu vườn, cả khu vườn này tràn ngập hương hoa, sảng kɧօáϊ, làm người khác say mê, như đang ở trêи thiên đường!

Cô thực sự cảm thấy như mình đang nằm mơ, làm sao tất cả những điều này lại là sự thật được?

Khu vườn quý tộc sang trọng và quý phái như vậy, thật sự là của Hoàng Thiên sao?

Điều này làm sao mà có thể xảy ra đượ!

c Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An vào biệt thự, chỉ là phòng khách ở lầu một thôi đã khiến Lâm Ngọc An choáng ngợp.

Đại sảnh nguy nga lộng lẫy này được xây dựng theo phong cách Tây Ban Nha, trang trí xa hoa, sang trọng và ấm áp như vậy cũng có giá ít nhất hàng trăm tỷ!

Lâm Ngọc An ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên, cô cảm thấy lúc này Hoàng Thiên, người mà cô quen thuộc nhất lại xa lạ như vậy.

Người chồng hơn ba năm chưa từng thành vợ chồng này là ai?

“Hoàng Thiên, anh, anh nói cho em biết, đây có phải là đang trong giấc mơ không…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi