Nhìn thấy Hoàng Thiên muốn đánh thì Trịnh Thành sợ đến nỗi đái ra quần.
Chuyện mà gã luôn lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
"Cha cứu con! Hoàng Thiên thực sự dám giết con đó, cha không nên chọc giận anh ta!" Trịnh Thành kêu khóc, anh ta thật sự bị dọa cho thê thảm hung hăng năn nỉ Trịnh Lạc Bình.
Mẹ kiếp.
Trịnh Lạc Bình cũng trợn tròn mắt, vốn đĩ ông ta tưởng rằng Hoàng Thiên chỉ dám dẫn Lê Việt Cường tới chứ không dẫn Trịnh Thành tới.
Dù sao nếu không có Trịnh Thành làm con tin thì Hoàng Thiên sẽ bị đàn em của ông ta liên thủ đánh.
Thế nhưng ông ta không ngờ rằng khí thế của Hoàng Thiên không hề giảm, giống như hoàn toàn không có kiêng kị điều gì hết, cứ như vậy muốn lấy mạng của Trịnh Thành.
"Hoàng Thiên mày đừng đánh! Chuyện đâu còn có đó, chuyện đâu còn có đó...
Rốt cuộc thì Trịnh Lạc Bình cũng không chịu được vội vàng la lên.
Hoàng Thiên thật sự là không hù dọa Trịnh Lạc Bình, Hoàng Thiên nhìn thấy rốt cuộc thì con hàng này cũng sợ nên không làm thịt Trịnh Thành.
Nhưng mà vì muốn cảnh cáo Trịnh Lạc Bình nên Hoàng Thiên vẫn ra tay.
Phập, Trịnh Thành hét thảm, cánh tay của gã đã bị Hoàng Thiên đâm bị thương.
"Nếu như còn nói nhảm với tao nữa thì tao không bảo đảm con của mày có đi gặp Diêm Vương hay không đâu."
Hoàng Thiên nói năng mạnh mẽ hoàn toàn làm cho Trịnh Lạc Bình kinh hãi, chỉ thấy Trịnh Lạc Bình theo bản năng khẽ gật đầu, không dám nói gì nữa.
Lê Việt Cường nhìn thấy cảnh đó thì trong lòng âm thầm kính nể Hoàng Thiên, ông ta nghĩ thâm cậu Thiên thật là giỏi, Trịnh Lạc Bình vậy mà lại bị cậu Thiên trị đến nỗi nghe theo răm rắp.
Lê Hạ Mai cũng cảm thấy như thế, đôi mắt to xinh đẹp của cô ấy nhìn về phía Hoàng Thiên, thật sự là không ngờ Hoàng Thiên lại đáng sợ như vậy, hơn nữa lại vô cùng cứng rắn làm cho Trịnh Lạc Bình không