CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

“Vương Sở Kiều, tôi hy vọng cô không nhìn lầm, ha ha hai”

Trương Lan Phượng cười rất sảng kɧօáϊ, vẻ đắc ý hiện nên khuôn mặt trắng nõn của bà ta.

Vương Sở Kiều chắc chăn mình không thể nhìn nhầm, bà ta cũng hi vọng con rể của chị em tốt của bà ta thật sự là người giàu có như vậy, có thế thì bà ta mới bám víu được tầng lớp thượng lưu.

“Đừng lo lắng, tôi không nhìn lầm đâu, đi thôi.”

Vương Sở Kiều kéo Trương Lan Phượng lên xe, đi thẳng đến khu biệt thự hướng biển.

Khi đến khu biệt thự này, Trương Lan Phượng không thể tin được mắt mình.

Ở đây có rất nhiều biệt thự xa hoa, cứ như biệt lập với thế giới của người thường, người có thể sống ở một nơi như vậy thì tài sản ít nhất cũng hơn ba trăm tỷ.

Trương Lan Phượng cảm thấy ghen tị trong lòng, khi Vương Sở Kiều đưa bà ta đến biệt thự kiểu hoàng gia, bà ta càng không nói nên lời.

“Trời đất ơi! Tôi không thể tin được, chẳng lẽ biệt thự này có giá hơn nghìn tỷ, biệt thự này quá lớn, quá xa hoa Trương Lan Phượng nhìn từ xa, đã bị sốc.

“Con rể của cô đã lái xe rời khỏi biệt thự này.

Vương Sở Kiều nói.

Bộp!

Trương Lan Phượng mềm nhữn hai chân, ngồi bệt xuống đất.

Đứng dậy một cách xấu hổ, Trương Lan Phượng kϊƈɦ động đến mức hai tay run rẩy: “Đi, để tôi hỏi ngay ông bảo vệ.”

Trương Lan Phượng chạy nhanh đến trước cửa biệt thự.

Nhìn về phía hai ông bảo vệ, Trương Lan Phượng cười nói: “Hai ông anh, cho tôi hỏi một chút, chủ nhân của biệt thự có ở đây không?”

Cả hai nhân viên bảo vệ đều được đào tạo rất chuyên nghiệp vì sự an toàn của chủ biệt thự.

Thấy người lạ đến hỏi thăm, nét mặt của hai người đều hiện lên sự cảnh giác: “Không ở đây”

Một người bảo vệ trả lời một cách lạnh lùng.

“Vậy chủ nhân của ngôi biệt thự này tên là gì?

Trương Lan Phượng hỏi chuyện.

Nhân viên bảo vệ kia càng thêm sốt ruột, nhìn về phía Trương Lan Phượng nói: “Xin bà đừng hỏi, ngôi biệt thự này không có người ở”

“Mời hai người hãy lập tức rời khỏi nơi đây!”

Nhân viên bảo vệ lên tiếng đầu tiên đã làm động tác “mời”, thực ra là để đuổi Trương Lan Phượng và Vương Sở Kiều đi.

Trương Lan Phượng có muốn to tiếng cũng không dám với hai người bảo vệ đó.

Trong khi đó chủ nhân của ngôi biệt thự trêи, cũng không phải là con rể của bà ta, làm sao bà ta dám tùy tiện chửi bậy.

“Vương Sở Kiều, cô không có cách gì để hỏi thăm chuyện này sao?”

Trương Lan Phượng vô cùng thất vọng hỏi Vương Sở Kiều.

“Tôi có cách. Tôi biết giám đốc vật tư.

Tôi sẽ đưa cô đến hỏi anh ta.”

Vương Sở Kiều vừa nói vừa kéo Trương Lan Phượng đi về phía bên trong khu biệt thự.

Sau khi ra khỏi khu biệt thự, Trương Lan Phượng nhận được tin tức rất chính xác rằng chủ nhân của biệt thự hoàng gia là một nữ doanh nhân giàu có, và danh tính cụ thể không tiện tiết lộ.

“Chết tiệt, còn tưởng rằng tên khốn Hoàng Thiên này đúng là có triển vọng! Loạn cào cào cả một ngày đúng là được phụ nữ giàu có bao nuôi rồi!”

Trương Lan Phượng nghiến răng nghiến lợi, xác định Hoàng Thiên được bà chủ biệt thự bao nuôi.

Vương Sở Kiều cũng đơ người, sau khi Trương Lan Phượng nói thế, Vương Sở Kiều cũng cảm thấy tình cảnh trêи đúng là như vậy.

Dù sao Hoàng Thiên cũng khá đẹp trai, có tố chất ăn bám phụ nữ.



“Lan Phượng à, cứ coi như tôi chưa nói gì đi, tôi đi ngay đây.”

Vương Sở Kiều thấy tình hình không ổn, liền chuồn đi.

Trương Lan Phượng tức giận đến xanh cả mặt, bà ta trợn mắt giận dữ nhìn về phía ngôi biệt thự đó.

Sau khi Hoàng Thiên đến công trường đang thi công của sơn trang Cầm Viên, tình cờ gặp Tô Lạc Yến, một người bạn học cũ.

Lúc này, Tô Lạc Yến xinh đẹp tự nhiên, nụ cười rạng rỡ khiến ai nhìn thấy cũng thoải mái.

Thấy Hoàng Thiên, Tô Lạc Yến chào anh một cách vui vẻ.

Trêи đầu của cô đang đội mũ bảo hiểm, càng nhìn càng thấy cô có một sức hấp dẫn đặc biệt.

“Này bạn cũ, cuối cùng cậu cũng đến gặp tôi rồi!” Tô Lạc Yến cười vui vẻ.

Nhìn thấy lớp trưởng vui vẻ như vậy, Hoàng Thiên trong lòng cũng rất vui.

“Tình hình công việc của cậu vẫn ổn chứ?” Hoàng Thiên hỏi cô.

“Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, Lưu Nguyệt Hoa, người phụ trách ở đây, cũng rất tốt với tôi.” Tô Lạc Yến trả lời.

Hoàng Thiên nghe xong, anh khẽ mỉm cười, đương nhiên Lưu Nguyệt sẽ chăm sóc cho Tô Lạc Yến, bởi vì anh đã sớm dặn dò rồi.

“Ồ, chẳng phải đây không phải là Hoàng Thiên sao?”

Đúng lúc này, ông Tô từ xa chào hỏi rồi chạy tới.

Ông vốn là một người rất trầm ổn, nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng Thiên, sao ông có thể bình tĩnh được?

Có thể nhận thầu một phần dự án Biệt thự Hoàng gia và công viên nước, tất cả đều trông cậy vào Hoàng Thiên, lãi gần chục triệu, đủ để ông trả hết nợ.

Bây giờ ông Tô coi Hoàng Thiên là đại ân nhân, sao có thể sơ suất được.

“Chú Tô!” Hoàng Thiên vui mừng gọi.

“Ha ha, được rồi Hoàng Thiên.”

Ông Tô cười haha một tiếng, sau đó lại nhìn con gái mình, rồi lại nhìn Hoàng Thiên, hai đứa nhỏ cũng rất hợp nhau.

“Cậu Hoàng Thiên, nghe nói cậu có quan hệ không tốt với mẹ vợ, vợ chồng cậu cũng sắp ly hôn. Còn có chuyện như vậy sao?”

Chú Tô nghiêm túc hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cau mày, chú Tô đã nghe chuyện này ở đâu?

“Vợ chồng cháu sẽ không ly hôn, chúng cháu đang sống rất tốt với nhau.”

Hoàng Thiên nói rõ ràng.

“Hì hì, đừng có giấu giếm trước mặt chú.

Vậy chú có thể hỏi cháu, nếu ly hôn với vợ cháu, cháu có thể đến với con gái chú được không. Dù sao hai người cũng là bạn học, quen biết…”

Chú Tô cười sảng kɧօáϊ.

Nghe thấy lời đùa của cha, khuôn mặt của Tô Lạc Yến e thẹn đỏ bừng.

Cô nhìn ông Tô một cách trách móc khi ông gán ghép cô với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên ho khan hai tiếng, thật sự không nói nên lời.

Trong lòng anh chỉ có Lâm Ngọc An là người anh yêu, không thể dễ dàng đến bên người phụ nữ khác được.

Nhưng Tô Lạc Yến thì khác, mặc dù hiện tại rất ngại ngùng nhưng cô khiến Hoàng Thiên có ấn tượng rất tốt.

Nhìn trộm Hoàng Thiên, Tô Lạc Yến trong lòng có cảm giác khác lạ, đỏ mặt tim đập mạnh.

Hoàng Thiên cảm thấy không thể ở chỗ này nữa, chào hỏi vài câu liền lái xe rời đi.



Cùng lúc đó, Lâm Huỳnh Mai nhận được một cuộc gọi từ Đỗ Hành ở nhà.

“Huỳnh Mai, em mau tới Karaoke Đường Mật tìm anh, nhanh lên.”

Đỗ Hành nói một cách gấp gáp qua điện thoại.

Lâm Huỳnh Mai cau mày khi nghe thấy giọng nói của Đỗ Hành.

Biểu hiện ngày hôm qua của Đỗ Hành thực sự khiến cô thất vọng.

Cho dù có coi thường Hoàng Thiên, nhưng anh ta vẫn tới giúp đỡ Đỗ Hành, mà anh ta lại đối xử như vậy với Hoàng Thiên.

Còn Đỗ Hành thì thật thấp hèn trước mặt Vương Đăng, như một con chói Nghĩ đến đây, Lâm Huỳnh Mai tức giận nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Huỳnh Mai, em mau đến đi, nếu không anh sẽ rất thảm.”

Đỗ Hành lo lắng nói.

Nhưng Lâm Huỳnh Mai vẫn không nhịn được mà mềm lòng trước Đỗ Hành, bèn ra khỏi nhà đến gặp Đỗ Hành.

Karaoke Đường Mật, trong một căn phòng sang trọng.

Cậu chủ Vương Đăng ở Hải Phòng đang ngồi trêи ghế sofa với hai người bạn, vừa uống rượu vừa hát.

Trước mặt họ, Đỗ Hành lo lắng đứng đó không yên.

Sau khi kết thúc bài hát, Vương Đăng chỉ vào Đỗ Hành và nói: “Một lát nữa đến lượt mày hát, nếu biểu hiện tốt thì sẽ thưởng cho mày. Nếu mày dám không nghe lời, hừ hừ, mày biết hậu quả rồi đấy.”

“Tôi hiểu rồi, cậu chủ Vương yên tâm đi.”

Đỗ Hành gật đầu cúi eo trả lời.

Mười phút sau, Lâm Huỳnh Mai đến đây.

Cô vẫn đang tự hỏi, tại sao Đỗ Hành lại muốn mời cô đến Karaoke Đường Mật?

Nhưng vừa bước vào, cô biết mọi chuyện không suôn sẻ, ngoài Đỗ Hành ra, trong phòng riêng này còn có Vương Đăng và những người khá!

c “Đỗ Hành, anh đang làm cái quái gì vậy?”

Lâm Huỳnh Mai tức giận hỏi.

“Huỳnh Mai em đừng lo, cậu chủ Vương đã nói rồi, chín trăm triệu đó cũng không cần phải trả nữa, chỉ cần chúng ta cùng anh ấy đi uống rượu, hát hò kết bạn là được.”

Anh ta không quên âm thầm quan sát phản ứng của Lâm Huỳnh Mai.

Lâm Huỳnh Mai tỏ vẻ nghi ngờ, và hỏi Vương Đăng: “Thật không?”

Vương Đăng rất vui, có thể thấy rằng Lâm Huỳnh Mai cực kỳ thiếu kinh nghiệm xã hội, một cô gái như vậy là tốt nhất để đùa giỡn.

Vương Đăng cười to và đưa cho Lâm Huỳnh Mai một chai bia mà hắn ta đã chuẩn bị.

Lâm Huỳnh Mai do dự, nhưng bởi vì Đỗ Hành có mặt, cô không nghĩ gì nhiều nữa và uống bia.

Vương Đăng ở bên cạnh ép uống, không lâu sau, Lâm Huỳnh Mai đã hơi say.

Đỗ Hành biết Lâm Huỳnh Mai đã bị hạ thuốc, vẻ mặt không vui chua xót nói với Vương Đăng: “Tôi đi ra ngoài trước. Anh cứ từ từ thưởng thức…”

“Đứng ở đó, mày không được phép rời đi, cứ việc ở đây xem đi! Ha ha, cậu chủ đây yêu thích chính là điều này.”

Vương Đăng tham lam chỉ vào đôi chân thon dài trắng nõn của Lâm Huỳnh Mai.

Sau khi nói xong, Vương Đăng đã bế Lâm Huỳnh Mai đang bất tỉnh lên ghế sofa và để cô nằm trêи đó.

“Nhân tiện, chị gái của bạn gái của mày càng xinh đẹp, mày gọi một cú điện thoại, bảo cô ta một mình đến đây.”

Vương Đăng cười ra lệnh cho Đỗ Hành.

Đỗ Hành giống như một con chó chết, sợ không dám thách thức Vương Đăng, vì vậy anh ta lấy điện thoại di động ra và gọi cho Lâm Ngọc An.

“Chị Ngọc An, chị đến Karaoke Đường Mật đi, Huỳnh Mai uống nhiều quá, không chịu về với tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi