CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Hoàng Thiên nghe vậy, trong lòng không khỏi vui mừng, tranh thủ thời gian cũng với bọn Lã Việt, đi theo sau lưng Đào Văn Lâm đi thẳng về phía trước.

Trong hang động Thanh Linh có nhiều dòng suối, cũng may Đào Văn Lâm đã ở nơi này nhiều năm, nên cho dù phía trêи dòng suối có nhiều đường đi ngang dọc thì ông ta vẫn có thể đi lại dễ dàng.

Sau khi đi quanh vài vòng, Đào Văn Lâm đưa bọn Hoàng Thiên tới một khu rừng rậm bên cạnh. “Ông Lâm, ông muốn dẫn chúng tôi đi đâu vậy? Lã Việt vô cùng nghi ngờ, hỏi Đào Văn Lâm.

Đào Văn Lâm vẫn là rất có lòng tin. Lúc này cười nói: “Vừa rồi tôi hơi sốt ruột, lại quên phần mộ của sư đệ tôi, nếu Thanh Linh có tâm sự, đều thích đi đến mộ của cha cô ấy, nói những lời trong lòng với cha mình.”

"Ồ, hóa ra là như vậy.”

Lã Việt nhẹ gật đầu. “Phía trước chính là phần mộ của sư đệ tôi, tôi dám cam đoan Thanh Linh đang ở đó.” Đào Văn Lâm nói rồi bước nhanh hơn.

Hoàng Thiên không nói gì cả, nghĩ thầm hi vọng là như thế, thật mong có thể lập tức nhìn thấy Phan Thanh Linh.

Rất nhanh, đã đi đến bên cạnh một đống gò nhỏ, Đào Văn Lâm dừng lại. Sau lưng là rừng rậm, phía trước có núi, phong cảnh khu vực này cũng thật không tệ. Nhờ ánh trăng, Hoàng Thiên đột nhiên nhìn thấy một một bóng dáng mềm mại quen thuộc. Nhìn kỹ thì quả nhiên là Phan Thanh Linh, cô đang quỳ gối trước một ngôi mộ, thỉnh thoảng lại lau nước mắt.

Thấy được cô đang ở chỗ này, Hoàng Thiên rốt cuộc cũng yên lòng, anh khẽ ho khan một tiếng, nhưng cũng không trực tiếp đi qua đó.

Dù sao cũng là ban đêm, lại là ở nghĩa địa, đột nhiên đi đến sau lưng Phan Thanh Linh, chẳng phải sẽ dọa cô ấy chết khϊế͙p͙ à?

"Ai?"

Phan Thanh Linh vô cùng giật mình, lập tức quay đầu.

Khi cô ấy nhìn thấy người tới là Hoàng Thiên, trong mắt dần hiện ra một tia ánh sáng mừng rỡ, nhưng rất nhanh, lại khôi phục như bình thường.

“Đừng sợ, là tôi”.

Hoàng Thiên mỉm cười đi tới, thật đúng là sợ dọa đến Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh nhìn Hoàng Thiên, cô khẽ lau khô nước mắt, nói: “Anh Thiên, sao anh tìm được chỗ này?”.

“Nhị sư bảo Phan Thanh Linh lại chào hỏi với Đào Văn Lâm.

Hoàng Thiên nhìn thấy Phan Thanh Linh đã bình an vô sự, anh cũng thả lỏng. Nếu như Phan Thanh Linh thật sự đã xảy ra chuyện gì, thì có lẽ Hoàng Thiên sẽ áy náy cả đời mất. “Đi thôi Thanh Linh, cô ở chỗ này lâu như vậy rồi, cần phải trở về thôi.” Hoàng Thiên dịu dàng nói với Phan Thanh Linh. “Cái người chán ghét kia đã đi chưa?” Phan Thanh Linh nắm chặt bàn tay nhỏ, lông mày cô cũng dựng lên.

Thấy cô như vậy, Hoàng Thiên cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, xem ra cô gái nhỏ này cùng không phải người sẽ chịu uất ức, xem ra vẫn khá lợi hại.

Đương nhiên, Hoàng Thiên cũng biết người cô muốn nói là ai, đương nhiên là cái thằng nhóc đáng ghét Kim Triết kia rồi.

||||| Truyện đề cử: Thói Ở Sạch Cấm ɖu͙ƈ Bác Sĩ |||||

“Đã đi rồi, bây giờ trong nhà chỉ mẹ của cô thôi.”

Hoàng Thiên cười cười nói với Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh thở phào một hơi, Kim Triết đã đi rồi thì tốt, nếu như không đi, thì cô thà ngủ trước phần mộ của cha mình một đêm, chứ không về nhà.



“Được rồi, vậy chúng ta trở về đi. Anh Thiên, trở về tôi nấu cơm cho mọi người ăn, chắc hẳn mọi người đều rất đói rồi?” Phan Thanh Linh chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp, mỉm cười hỏi Hoàng Thiên. Quả thật Hoàng Thiên có hơi đói bụng, nhưng con hổ cái Mai Trân kia vẫn còn ở nhà, anh nào dám ở lại ăn cơm. “Cũng không đói bụng, bọn tôi đưa cô về nhà rồi sẽ trở về” Hoàng Thiên nói.

“Đều đã muộn như vậy mà còn muốn trở về sao? Nếu không, cứ ở lại đây một đêm, ngày mai rồi hẳn đi.”

Phan Thanh Linh nhẹ giọng nói với Hoàng Thiên, lúc nói những lời này, gương mặt xinh đẹp của cô có chút đỏ lên.

Cái này....

Hoàng Thiên cảm thấy không đúng lắm, lời nói của cô gái nhỏ này không có vấn đề gì, nhưng thái độ lúc cô ấy nói chuyện, lại là một vấn đề không nhỏ đâu.

Sợ nhất chính là bị em gái nhỏ thích, vì vậy Hoàng Thiên vẫn luôn phòng ngừa cẩn thận loại chuyện này. Nhưng có một số thời điểm chính là không có cách nào, loại chuyện tình cảm này không ai có thể nói rõ được.

“Cậu Thiên, đúng đó. Không bằng đêm nay hãy ở lại đây nghỉ ngơi đi, trời sáng rồi chúng ta trở về thành phố Bắc Ninh cũng được.”

Lúc này Đào Văn Lâm cũng nói.

Hoàng Thiên lắc đầu: “Đừng gây thêm phiền toái cho người ta, đi thôi, trước tiên là đưa Thanh Linh về nhà đã” Một câu nói này chính là mệnh lệnh, không ai dám phản bác.

Đương nhiên, Lã Việt cũng không muốn ở lại đây, ông ta nhìn Mai Trân không vừa mắt, nếu như Mai Trân lại gây sự, Lã Việt cũng không dám cam đoan có thể khống chế được hay không, ợ nóng lên lại đánh Mai Trân một trận.

Vì để tránh cho loại chuyện này phát sinh, Lã Việt vẫn là quyết định đêm nay nên rời đi.

Một đoàn người đi trở về, Phan Thanh Linh đi cùng Hoàng Thiên, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Những người khác đi ở phía trước, dần dần, kéo ra một khoảng cách với Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh.

Đi với một mình Hoàng Thiên, Phan Thanh Linh cảm giác có chút xấu hổ, dù sao cô cũng ít khi ra khỏi nhà, cũng như ít gặp gỡ mọi người. Không cởi mở như con gái ở thành phố.

“Cảm ơn cô đã cứu tôi một mạng, nếu như không có cô, có khả năng tôi chỉ có thể trơ mặt chờ chết mà thôi.” Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh, giọng điệu rất thành khẩn, trong lòng anh rất cảm kϊƈɦ Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh nghe vậy thì cười nhẹ một tiếng: “Không cần cám ơn tôi đâu, dù sao cũng là người của sư môn tôi hại người, tôi cứu anh, cũng coi như bồi tội thay bọn họ đi.”

Hoàng Thiên nghe vậy giật mình, vội hỏi cô: “Cô biết người hại tôi là ai sao?” “Đương nhiên biết, khẳng định là đại sư bá Chu Giang của tôi”

Thấy khi nghe lời nói khẳng định như vậy của Phan Thanh Linh, khiến Hoàng Thiên hơi giật mình, cô ấy cười nói: “Đúng là rất dễ đoán, ngoại trừ tôi ra, trêи đời này cũng chỉ có đại sư bá Chu Giang của tôi biết sử dụng đoạt hồn châm"

“Vậy sao.”

Hoàng Thiên nhẹ gật đầu, nói với Phan Thanh Linh: “Sau khi tôi đi, cô phải tự bảo vệ chính mình, đặc biệt đề phòng tên nhóc họ Kim đó.”

Vừa nghe đến nhà họ Kim, gương mặt Phan Thanh Linh lập tức hiện lên lo lắng, cô khẽ cắn bờ môi, khẽ gật đầu.

Hoàng Thiên cũng chỉ có thể nhắc nhở cô phải cẩn thận một chút, trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi đến nhà của Phan Thanh Linh.

Lúc này, Mai Trân cũng ngồi không yên, đứng ở cổng thỉnh thoảng nhìn xung quanh. Hi vọng có thể sớm thấy Phan Thanh Linh về nhà.

Bà ta cũng muốn đi tìm một chút, nhưng trời quá tối, bà ta lại không dám đi một mình vào ban đêm, hơn nữa bọn Hoàng Thiên đã đi tìm Phan Thanh Linh, cho nên bà ta dứt khoát chờ ở trong nhà.

Khi nhìn thấy bọn Hoàng Thiên trở về, đầu tiên phản ứng của Mai Trân là vô cùng chán ghét nhìn lướt qua, nhưng vẫn ôm lấy hy vọng.



“Thanh Linh! Con nhóc chết tiệt này, con chạy đi đâu vậy hả?”

Khi Mai Trần nhìn thấy Phan Thanh Linh đi ở phía sau, cuối cùng thở phào một cái, nhưng trước hết bà ta vẫn mở miệng trách mắng một câu.

“Mẹ, con không sao, chỉ là đi đến mộ của cha một lúc.” Phan Thanh Linh nói với Mai Trân. Lúc này Mai Trân mới nhớ tới, nếu con gái có tâm sự gì thì thích đi đến phần mộ.

“Lần sau không được tùy hứng như vậy nữa, con mau đi vào phòng đi.”

Mai Trân nói với Phan Thanh Linh.

“Mẹ, hai chúng ta đi làm một chút đồ ăn được không, bọn họ đều đã đói rồi. Phan Thanh Linh nói với Mai Trần. “Bọn họ? Con nghĩ thế nào mà bảo mẹ đi nấu đồ ăn cho bọn họ hả?”

Mai Trân cười ha ha một trận, bà ta cảm thấy câu nói này của con gái cũng quá buồn cười rồi, bà ta cảm thấy bọn Hoàng Thiên chưa đủ phiền phức hay sao, còn nấu cơm cho bọn họ chứ?

“Nhị sư bà cũng chưa ăn cơm tối? Chẳng lẽ cũng bắt ông ấy nhịn đói sao? Phan Thanh Linh im lặng một chút rồi nói với Mai Trân.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ! Thanh Linh, mẹ nói cho con biết, đừng có khiến cho nhà chúng ta liên quan đến những người không đứng đắn này! Ngày mai mẹ sẽ đưa con đến thị trấn Kim Mã, mua chút đồ vật đi thăm hỏi cậu chủ Kim”

Mai Trân xụ mặt, nói với Phan Thanh Linh.

“Cái gì? Để con đi thăm anh ta?”

Phan Thanh Linh liền vô cùng tức giận, cô phát hiện mẹ của mình cũng thật cứng đầu. Thái độ phản đối mãnh liệt của cô với Kim Triết như vậy, mà mẹ cô vẫn chưa hết hy vọng.

“Sao nào? Chẳng lẽ cậu chủ Triết có công việc làm ăn lớn như vậy, vẫn không xứng với con sao?”

Mai Trân tức giận hỏi Phan Thanh Linh, sau đó nói tiếp: “Lại nói cậu chủ Triết hôm nay cũng thật xui xẻo, gặp phải đám người dã man, lại dám đánh gãy một cánh tay của cậu ta! Mà chuyện này đều là do con mà ra, nếu như không phải là vì tới thăm con, cậu chủ Triết có phải chịu loại chuyện xui xẻo như vậy không? Con đi thăm người ta một chút thì không được à?”.

Mai Trân vừa nói vừa trừng mắt nhìn đám người Hoàng Thiên và Lã Việt, có vẻ vô cùng chán ghét.

Phan Thanh Linh cũng sững sờ tại chỗ, cô không nghĩ tới rằng cánh tay của Kim Triết thế mà lại bị đánh gãy.

Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là do Hoàng Thiên làm, hoặc là do đàn em của Hoàng Thiên. Cô nhìn Hoàng Thiên Phan Thanh Linh cực kỳ ngạc nhiên, cô không nghĩ đến Hoàng Thiên dám làm như vậy.

Người đó chính là cậu chủ Triết đó, thể lực của nhà họ Kim ở nơi đây chính là sự tồn tại một tay che trời, ai dám động đến cơ chứ?

Nhưng Hoàng Thiên lại dám trêu chọc, vậy thì rốt cuộc bối cảnh của anh là gì? Ai cho anh dũng khí đó? Trong lòng Phan Thanh Linh suy nghĩ miên man, cô không nói gì một lúc lâu. “Con còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Mau đi vào trong phòng đi, ngày mai còn đi đến thị trấn Kim Mã với mẹ!” Mai Trân ra lệnh với Phan Thanh Linh.

“Mẹ, con sẽ không đi cùng với mẹ đâu, cho dù cánh tay của anh ta bị gãy, thì cũng không liên quan gì tới con cả.”

Phan Thanh Linh nói.

“Con dám! Nếu con dám không đi, mẹ sẽ đánh gãy chân con!”

Gương mặt Mai Trân tối sầm lại, uy hϊế͙p͙ Phan Thanh Linh. Trong mắt Phan Thanh Linh loé lên tia sáng, cô cũng trở nên bướng bỉnh. “Anh Thiên, anh có thể đưa tôi rời khỏi nơi này không?”

Phan Thanh Linh không tiếp tục cãi nhau cùng với Mai Trần nữa, mà quay đầu lại nói với Hoàng Thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi