CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Lúc này, trêи mặt Trương Lan Phượng tràn đầy ý cười.

Mấy năm nay cô chưa từng cùng Hoàng Thiên cười như vậy.

Hoàng Thiên nhìn sắc mặt Trương Lan Phượng, cảm thấy rất buồn nôn.

Trần Giang Hùng lúc này cũng đi tới, cũng lần đầu tiên cười với Hoàng Thiên, nói: “Hoàng Thiên đừng nhỏ mọn như vậy. Ông nội đối với cháu tốt như vậy, sao cháu không chịu giúp?”

“Hoàng Thiên tôi làm gì, không đến lượt ông kiểm soát, mà ông cũng không thể kiểm soát được.”

Hoàng Thiên nói rõ ràng.

Trương Lan Hương tức giận đến không dám cứng rắn với Hoàng Thiên, đành phải cố nén giận mà cười: “Bác biết rồi, vậy cháu đi nói chuyện với viện trưởng Phan, nếu không ông ấy thật sự gọi điện cho giáo sư Tôn không tới nữa.”

“Viện trưởng Phan, xin đừng gọi nữa.”

Lúc này, Hoàng Thiên nói với Phan Chí Trung từ đằng xa.

“Không sao, anh Hoàng, tôi sẽ nghe lời anh”

Phan Chí Trung lớn tiếng nói.

Trương Lan Hương và những người khác chỉ thở phào nhẹ nhõm, trước khi Trương Lan Hương có thể nói gì, họ đã nghe thấy Hoàng Thiên nói: “Tôi làm việc này cho ông nội, không liên quan đến mấy người đó.”

“Phải, phải, bác biết cháu là một đứa trẻ ngoan mà, khúc khích…”

Trương Lan Hương thuận theo tình hình mà nói những lời tốt đẹp, nhưng trong lòng lại mắng nhiếc tổ tiên của Hoàng Thiên.

Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên từ xa, trong lòng lúc này vừa kϊƈɦ động vừa vui mừng.

Cô phát hiện cảm giác của mình là đúng, Hoàng Thiên, anh thật sự đã thay đổi!

Sau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nở mày nở mặt trước mặt người thân, trong ngực thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Hoàng, vậy anh về trước đi, nếu có thắc mắc gì, gọi điện thoại cho tôi là được.”

Phan Chí Trung đến bắt tay Hoàng Thiên nồng nhiệt, sau khi chào hỏi, ông rời đi cùng một nhóm chuyên gia và giáo sư.

Không ai trong phòng dám nói thêm nữa, vì sợ nói câu nào lại khiến Hoàng Thiên tức giận.

Trương Lan Phượng nhìn Hoàng Thiên, trong lòng bà ta cũng rất vui, bà ta thật không ngờ, tên phế vật này cũng có lúc oai phong khiến bà ta nở mày nở mặt!

“Lan Phượng, vừa rồi chị có hỏi qua rồi, cha chữa khỏi bệnh này, ít nhất cũng phải chín trăm triệu đến một tỷ Trương Lan Hương nói với Trương Lan Phượng với giọng buồn bã.

“Bao nhiêu?”

Trương Lan Phượng sửng sốt.

“Chín mười tỷ, hôm nay ít nhất phải trả sáu trăm triệu, tiếp theo sẽ phải gần bốn trăm triệu nữa. Chúng ta phải bàn bạc một chút mỗi nhà phải bỏ ra bao nhiêu tiền.”

Trương Lan Hương cho biết.

Trương Lan Phượng không nói lời nào, trong tay bà ta không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, mọi chỉ tiêu trong gia đình mấy năm nay đều do tiền lương của Lâm Ngọc An chu cấp, cuộc sống eo hẹp.

Thấy Trương Lan Phượng không nói lời nào, Trương Định đi tới, nói chuyện: “Chị hai, bây giờ trong ba nhà chúng ta, nhà chị là người giàu nhất. Sao chị không trả thêm, bỏ ra sáu trăm triệu, thấy thế nào? Phần còn lại, em và chị cả cùng nhau gom góp.”

Trương Lan Phượng nghe thấy thế thì lập tức nổi giận.

Bà ta không phàn nàn gì về việc chia tiền đi chữa bệnh, nhưng công bằng mà nói, ít nhất ba gia đình phải chia đều ra.

“Ai nói nhà tôi giàu có? Bây giờ nhà tôi nghèo đến mức sắp đi ăn xin rồi Trương Lan Phượng hét lớn.

“Haha, Lan Phượng, đừng làm bộ nữa.

Ngọc An bây giờ đã là tổng giám đốc, lương cao ngất ngưởng.”



Trần Giang Hùng ở bên chế nhạo nói.

Trương Lan Phượng trừng mắt phản bác: “Ai có tiền mà không bỏ công sức ra, dựa vào cái gì mà tôi phải trả nhiều nhất?”

Ba người nhà vì tiền chữa bệnh mà cãi nhau, hoàn toàn không để ý đến thể diện, không sợ người xem giễu cợt.

Hoàng Thiên không nói nên lời, lắc đầu.

Lâm Ngọc An cũng khẽ thở dài, người thân như vậy đúng là có một không hai.

Cô cũng biết mẹ cô chưa bao giờ cam tâm chịu thiệt thòi, nếu yêu cầu cô bỏ ra sáu trăm triệu, chắc chắn là không được.

Sau một hồi cãi vã, cuối cùng Trương Lan Phượng cũng giành được “quyền và lợi ích hợp pháp”, ba gia đình quyết định mỗi người nhà bỏ ra ba trăm triệu, nếu không đủ thì phần còn thiếu tiếp tục chia đều ra.

“Được rồi! Đừng tranh cãi nữa, mau lấy tiền ra đi!”

Trương Lan Hương mở túi và lấy ra ba trăm triệu mang theo.

Trương Định cũng lấy ra một ba trăm triệu, ông ta và Trương Lan Hương đã dự tính rồi nên số tiền họ mang theo là như nhau.

“Chị hai, ba trăm triệu của chị thì sao?”

Trương Định nhìn chằm chằm vào Trương Lan Phượng, vì sợ rằng Trương Lan Phượng sẽ không trả tiền.

Trương Lan Phượng hơi sững sờ, bà đến quá gấp, thật sự không mang theo tiền.

Hơn nữa, thật ra bà ta thậm chí không thể lấy ra được ba trăm triệu.

Bà ta thường tiêu tiền của Lâm Ngọc An một cách xa hoa, nên bà ta không có khoản tiết kiệm nào cả.

Lúc này, Trương Lan Phượng đến bên Lâm Ngọc An và nói nhỏ: “Ngọc An, con có bao nhiêu tiền?”

Lâm Ngọc An cũng có chút xấu hổ, mấy năm nay tiền lương cô kiếm được đều để nuôi gia đình, cô làm việc chăm chỉ cũng tiết kiệm được một hai trăm triệu.

“Mẹ, con có một trăm năm mươi triệu.”

Trương Lan Phượng rụt cổ.

Sẽ thật quá xấu hổ nếu không thể lấy được tiền, hơn nữa Trương Lan Hương và Trương Định sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Lo lắng không có chỗ nào vay mượn, Trương Lan Phượng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, chút ấn tượng ban nãy về Hoàng Thiên lập tức biến mất.

“Thật sự là xui xẻo, con rể nhà người ta đều gánh vác gia đình, cậu thì hay rồi, đến một xu cũng không bỏ ra đượ!

c Trương Lan Phượng trợn mắt nhìn Hoàng Thiên, vô cùng bất mãn.

Hoàng Thiên nhìn Trương Lan Phượng, anh có chút bái phục.

Mẹ vợ này có thể bình thường chút được không? Bà chưa hỏi sao biết tôi không có tiền?

Không đợi Hoàng Thiên nói gì, Lâm Ngọc An lúc này đã nói: “Mẹ, trước kia Hoàng Thiên không phải là người què sao? Cũng không trách anh ấy không kiếm được tiền.”

“Chân què là có thể không cần kiếm tiền sao? Chân cậu ta hiện tại đã lành, mẹ cũng chưa thấy cậu ta đi ra ngoài kiếm một xu!”

Trương Lan Phượng tức giận than thở.

Lâm Ngọc An lắc đầu và khẽ thở dài.

Hoàng Thiên nhìn không được vợ nhất thời buồn bực, lúc này nói với Lâm Ngọc An: “Ngọc An đừng lo lăng, anh có ba trăm triệu này.”

“Hả?”

Lâm Ngọc An sững sờ, cô không biết Hoàng Thiên còn có tiền?

“Cậu cứ ngồi một yên một chỗ là được rồi! Vừa rồi cậu đã thổi phồng mình lên, và bây giờ cậu lại tiếp tục chém gió nữa đúng không?”

Trương Lan Phượng tức giận dạy dõ Hoàng Thiên, sau đó ánh mắt của bà ta rơi vào trêи người Trịnh Hiếu Phong.



Mặc dù cậu chủ Trịnh không mời được giáo sư Tôn, nhưng cậu chủ Trịnh rất giàu có!

Nếu mượn cậu chủ Trịnh ba trăm triệu chắc chắn không thành vấn đề!

Trương Lan Phượng nghĩ đến điều này trong lòng, sau đó vặn cái ʍôиɠ lớn của mình đi đến chỗ Trịnh Hiếu Phong.

“Cậu chủ Trịnh, cậu xem…”

Trương Lan Phượng mày dày cười với Trịnh Hiếu Phong.

Trịnh Hiếu Phong vừa rồi trầm mặc, bị Hoàng Thiên cướp mất ánh hào quang, cảm thấy mình thật sự mất hết thể diện.

Bây giờ cơ hội đã đến rồi, Trịnh Hiếu Phong làm sao có thể để tuột mất?

“Hehe, dì đừng lo lắng, dì xem cháu xử lý mọi chuyện như thế nào đây!”

Trịnh Hiếu Phong cười đắc thẳng, và sau đó nhanh chóng đi về phía Lâm Ngọc An.

Trịnh Hiếu Phong lấy ba trăm triệu ra từ chiếc ví, sau đó đưa cho Lâm Ngọc An: “Ngọc An, em dùng tiền này trước đi, không phải trả lại anh!”

Lâm Ngọc An nhìn Trịnh Hiếu Phong, tất nhiên cô biết rằng Trịnh Hiếu Phong có mục đích của mình.

Số tiền này chắc chắn không thể nhận được, và sau khi nhận số tiền này rất khó xử lý.

“Cảm ơn anh, nhưng tôi không thể dùng tiền của anh.”

Lâm Ngọc An trực tiếp từ chối Trịnh Hiếu Phong.

Trịnh Hiếu Phong nghe vậy lo lắng, vội vàng nói: “Ngọc An, việc quan trọng là phải cứu ông nội! Đừng lo lắng, anh không có ý kiến khác, chỉ là không muốn nhìn thấy em bị làm khó.”

“Cảm ơn, nhưng tôi thật sự không cần.

Hoàng Thiên sẽ giúp tôi tìm cách.”

Lâm Ngọc An nói và liếc nhìn Hoàng Thiên.

Khi Lâm Ngọc An nói điều này, Trịnh Hiếu Phong như bị dao đâm.

Lúc này, Trịnh Hiếu Phong không thể nói gì, nắm lấy cổ tay của Lâm Ngọc An, anh ta định nhét ba trăm triệu vào tay của Lâm Ngọc An.

Hoàng Thiên nhìn thấy, đột nhiên mở to mắt.

Trịnh Hiếu Phong này là quá vô liêm sỉ, tay vợ tôi là anh có thể nắm sao?

Hoàng Thiên nhanh chóng đi tới trước mặt Trịnh Hiếu Phong, bàn tay to năm chặt cổ tay Trịnh Hiếu Phong, anh dùng sức.

“Ôi, đau quá…”

Trịnh Hiếu Phong nhe răng vì đau, phải nới lỏng cổ tay của Lâm Ngọc An trong cơn đau dữ dội.

“Anh còn dám làm gì nữa, tôi liền chặt tay của anh.”

Hoàng Thiên quát lạnh.

Trịnh Hiếu Phong nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên khó chịu, nói: “Đừng có ra vẻ nữa, không có tiền thì nói gì cũng không ai nghe đâu! Anh không giúp được Ngọc An mà còn không để tôi giúp sao?”

Hoàng Thiên nắm lấy một bọc tiền lớn này, ném vào mặt của Trịnh Hiếu Phong!

Trịnh Hiếu Phong đau đớn hét lên, máu mũi chảy ròng ròng.

“Dì, Ngọc An, mọi người đều thấy rồi, không phải cháu không giúp, là thằng nhãi Hoàng Thiên này không cho!”

Trịnh Hiếu Phong trông rất tức giận, và chuyển hết trách nhiệm cho Hoàng Thiên.

Trương Lan Phượng nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Hoàng Thiên quát lớn: “Cậu chủ đây tốt bụng giúp đỡ, cậu còn dám đối xử như vậy sao? Không trả được tiền mà lại không cho người khác trả? Cậu muốn nhìn ông nội chết trong bệnh viện sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi