CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Lưỡi dao lạnh buốt kề trêи cổ, Chu Giang cảm thấy cả người như sắp chết. 

Bị dọa rồi, ông ta cảm thấy bản thân như đã dạo một vòng quỷ môn quan, chỉ cần tay Hoàng Thiên mạnh thêm chút nữa thôi, cái mạng nhỏ của ông ta cũng xong luôn. 

“Đừng, Hoàng Thiên, cậu không thể giết tôi, giết người phải đền mạng, chẳng lẽ cậu không tiếc cuộc sống bây giờ sao? Cậu không sợ bị bắn chết sao?” 

Chu Giang căng thẳng cầu xin Hoàng Thiên, vẫn mang theo ý đe dọa. 

Hoàng Thiên lạnh lùng cười, nói với Chu Giang: “Ông nói không sai, giết ông rất phiền phức”. 

“Biết là tốt, mau thả tôi ra ngay, chuyện hôm nay coi như chưa xảy ra, sau này ân oán giữa hai chúng ta xóa bỏ được không?” 

Chu Giang có chút dùng sức, kêu lên với Hoàng Thiên. “Phiền phức thì cũng chỉ phiền một chút, nhưng giết ông rồi, cũng không có gì 

to tát." 

Hoàng Thiên nói, ném mạnh Chu Giang ngã xuống đất, chuẩn bị ra tay. 

"A không được! Cậu Thiên, cậu Thiên, cậu đừng giết tôi, có yêu cầu gì tôi cũng đồng ý, cấu hạ thủ lưu tình.” Giọng nói của Chu Giang run rẩy, nằm bò trêи đất cầu xin, ông ta thật sự không muốn chết. 

Hoàng Thiên thấy dáng vẻ không có tiền đồ của Chu Giang, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: “Họ Chu này, ông mà cũng tính là đàn ông à? Đã sợ chết như thế, sao còn đến đối đầu với tôi?” “Cậu Thiên, sau này tôi không dám nữa”. 

Chu Giang khóc nức nở, ông ta đã không quan tâm đến vấn đề mặt mũi nữa, trước mắt có thể sống tiếp mới là điều quan trọng nhất. 

Hoàng Thiên thực sự rất khinh thường, Chu Giang này, giết ông ta thật sự bẩn tay mình. 

“Cái loại rác rưởi như ông, không xứng để tôi ra tay” Hoàng Thiên nói rồi thả Chu Giang ra. 

Chu Giang thở phào một hơi, ông ta còn tưởng có thể được sống tiếp, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm một chút. 

Những lời tiếp sau đó của Hoàng Thiên, lại khiến Chu Giang như rơi vào hầm bằng. 

“Đưa ông ta quay về, tôi muốn khiến ông ta chịu trừng phạt thích đáng” Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ. “Vâng!” 

Tiêu Văn Hạ đồng ý một tiếng, hiểu rõ ý của Hoàng Thiên là gì. 

Chắc chắn là muốn đưa Chu Giang đến chỗ của Vũ Thanh, để Chu Giang trải qua quãng đời còn lại ở đó. 

“Cậu Thiên, cậu không thể làm như thế! Tôi mới hơn bốn mươi tuổi, tôi không muốn chết!”. 

Chu Giang lớn tiếng kêu gào. 

“Cái này không phải do ông, mà là tự ông tạo nghiệp. Hơn nữa, không ai nói muốn giết ông mà 

Hoàng Thiên nói xong, liền gọi điện thoại cho Vũ Thanh, bảo Vũ Thanh đến ngoại thành thành phố Bắc Ninh chờ. 

Mấy chiếc xe rời khỏi chỗ này, lái đến thành phố Bắc Ninh. Chuyến này đi không uổng phí, bắt được Chu Giang về, giải tỏa được tâm trạng xấu của Hoàng Thiên. 

Đến ngoại thành thành phố Bắc Ninh, Vũ Thanh đã đưa đám đàn em đứng chờ ở đó. 

“Cậu chủ, những người này làm gì? Vũ Thanh đánh giá Chu Giang, hỏi Hoàng Thiên. “Là một tên buồn nôn, khiến ông ta mãi mãi không ra ngoài hại người được” Hoàng Thiên ra lệnh với Vũ Thanh. “Đã hiểu”. 

Vũ Thanh cũng không hỏi nhiều, bảo đàn em áp giải Chu Giang lên xe, đưa đi trong đêm. 

Chu Giang kêu gào không ngừng, quả thực cực kỳ tuyệt vọng. 



Nhưng tất cả đã muộn rồi, đối đầu với Hoàng Thiên, đây cũng là thứ ông ta đáng phải nhận. 

Sau khi tạm biệt với Vũ Thanh, Hoàng Thiên bảo đảm Tiêu Văn Hạ quay về, sau đó một mình anh lái xe về nhà. 

Lúc này, Lâm Ngọc An đã ngủ rồi, Hoàng Thiên cũng không làm phiền đến cô, vào một phòng khác, nằm xuống chìm vào giấc mộng. 

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đang ăn sáng, thì nhận được điện thoại của Tiêu Văn Hạ. 

Điều này khiến Hoàng Thiên rất ngạc nhiên, bởi vì Tiêu Văn Hạ không có chuyện gì sẽ không làm phiền Hoàng Thiên, mới sáng sớm đã gọi điện đến, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì? 

“Alo”. 

“Anh Thiên, phiền phức rồi, mẹ của Phan Thanh Linh tìm đến, nhất định muốn gặp Phan Thanh Linh. Tôi và ông Lâm cũng không dám làm chủ, anh vẫn nên đến xem thử đi.” 

Tiêu Văn Hạ nói với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên nghe xong cũng không nhịn được chau mày, Mai Trân lại đến thành phố Bắc Ninh tìm? 

Mới thời gian một đêm thôi, mà Mai Trân này đã không thể đợi được. 

Nếu nói là Mai Trân lo lắng cho con gái, Hoàng Thiên cũng vẫn tin, dẫu sao thì Phan Thanh Linh lớn thế rồi cũng chưa từng ra khỏi cửa nhà, Mai Trân là người làm mẹ, lo lắng cũng là chuyện bình thường. 

“Ngọc An, anh ra ngoài có chuyện trước” Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An. Lâm Ngọc An gật đầu: “Về sớm chút, đừng rước phiền phức” “Anh biết rồi”. 

Hoàng Thiên mỉm cười với Lâm Ngọc An, hôn lên gương mặt trái xoan của cô một cái. 

Sau khi ra khỏi nhà, Hoàng Thiên lái xe đến thẳng trung tâm giải trí. 

Vốn không có chuyện gì, nhưng Mai Trân tìm đến cửa, trong lòng Hoàng Thiên cũng rất buồn phiền. 

Người phụ nữ này rất ngang ngược, gần giống với Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên không có chút ấn tượng tốt với bà ta. 

Vừa mới vào trung tâm giải trí, đã nghe thấy tiếng gọi lớn của Mai Trân. 

“Mau đưa con gái tôi ra đây! Hôm nay nếu tôi không gặp được con bé, mấy người đừng hòng buôn bán gì?” 

Mai Trân la hét. 

“Bà Trân, bà đừng quậy nữa, anh Thiên sẽ đến đây ngay, có chuyện gì bà nói với anh Thiên đi” 

Tiêu Văn Hạ khuyên Mai Trân, nên nhìn lại tính mình. 

Dẫu sao thì con gái Phan Thanh Linh của Mai Trân cũng là ân nhân cứu mạng của Hoàng Thiên, sao Tiêu Văn Hạ có thể không nể mặt Phan Thanh Linh được. 

“Cậu đừng có nhắc đến cái tên họ Hoàng đó với tôi! Bà đây thấy cậu ta rồi cũng không làm phiền người khác nữa!” 

Mai Trân hô lên. “Thế sao? Sao tôi lại đắc tội với dì nhỉ, dì lại làm phiền tôi như thế? Hoàng Thiên cười nhạt, bước đến sau lưng Mai Trân. 

Khiến Mai Trân bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn, Hoàng Thiên đã đứng sau lưng bà ta rồi. . truyện đam mỹ

Vừa trông thấy Hoàng Thiên, mặt Mai Trân lập tức sa sầm. 

“Tên khốn, cậu còn dám xuất hiện trước mặt tôi sao! Nói đi, giấu con gái tôi ở đâu rồi? Không phải cậu định mưu đồ gì với con bé đấy chứ?” 



Mai Trân kêu lên với Hoàng Thiên. Đối với Mai Trân mạnh mẽ không nói lý, Hoàng Thiên cũng quen từ lâu rồi. 

Thế nên Hoàng Thiên cũng không chấp nhặt với bà ta như thường, lúc này nói: “Bây giờ con gái dì rất tốt, không có ai mưu đồ làm loạn với cô ấy cả”. 

Mai Trận hừ lạnh một tiếng, lần này bà ta đến là có mục đích, chắc chắn không chỉ đơn giản là đến nhìn con gái bà ta. 

“Bây giờ tôi muốn nhìn thấy con gái tôi, cậu cũng không thể không cho tôi gặp con bé chứ?”. 

Mai Trân nói với Hoàng Thiên. “Dĩ nhiên là có thể gặp cô ấy, đi thôi, tôi đưa dì đi gặp cô ấy” 

Hoàng Thiên vẫn thỏa mãn yêu cầu này của Mai Trân, nói xong, anh dẫn đường trước ra khỏi trung tâm giải trí. 

Mai Trân không nói lời nào, đi theo sau Hoàng Thiên. 

Tiêu Văn Hạ và Đào Văn Lâm đứng với nhau, thấy Mai Trân đi theo Hoàng Thiên, hai người thở phào một hơi. 

“Ông Lâm, nếu tôi nói ông không nên nói vị trí của chúng ta cho Mai Trân biết, thì lần này có thêm phiền phức cho anh Thiên không?” 

Tiêu Văn Hạ nói với Đào Văn Lâm. 

“Tôi cũng không còn cách nào khác, bà ta quá rắc rối, nếu tôi không nói cho bà ta biết, bà ta có thể hận tôi cả đời” Đào Văn Lâm giải thích. 

Tiêu Văn Hạ cũng chỉ có thể không nói nữa, anh ta cũng biết, Mai Trân không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, tất cả chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên lái xe đưa Mai Trân rời khỏi trung tâm giải trí. Trêи đường, Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Lưu Nguyệt Hoa. 

Biết được Lưu Nguyệt Hoa đang đưa Phan Thanh Linh đi dạo phố, giúp cô chọn quần áo và đồ dùng sinh hoạt, Hoàng Thiên rất hài lòng. 

“Ha ha, Hoàng Thiên, cậu nói lời thật lòng với tôi đi, cậu thực sự thích con gái tôi phải không?” 

Mai Trân ngồi trong xe Hoàng Thiên, lúc này cười quái gở. Thật không ngờ đến, Mai Trân lại hỏi câu hỏi như thế này. 

Hoàng Thiên có cảm kϊƈɦ cũng có ấn tượng tốt đối với Phan Thanh Linh, chỉ là cảm thấy cô gái Phan Thanh Linh này rất chất phác và lương thiện, hơn nữa lớn lên cũng khá xinh đẹp, rất thuận mắt. 

Nhưng nếu nói là thích, thì là thích với ý nghĩa thông thường, dẫu sao thì cô gái như thế, người đàn ông nào cũng thích. 

Có điều nếu nói kiểu thích giữa nam nữ với nhau, Hoàng Thiên biết chắc chắn mình không có suy nghĩ đó, trong lòng anh chỉ có một mình Lâm Ngọc An. 

“Trong đầu dì đang nghĩ cái gì thế? Cả ngày chỉ biết ngẫm nghĩ mấy cái chuyện thối nát này sao?” 

Hoàng Thiên rất cạn lời nhìn Mai Trân bên cạnh một cái. 

Mai Trân bị Hoàng Thiên làm sặc không nhẹ, bà ta họ vài tiếng rồi nói: “Tôi nói đúng là cậu không hiểu phong tình mà, con gái tôi xinh đẹp như thế, chẳng lẽ cậu lại không thích?”. 

“Dì có chuyện gì thì nói thẳng đi”. Hoàng Thiên lười để ý đến Mai Trân, lạnh lùng nói. 

“Ha ha, ý của tôi là, thấy cậu ở trong thành phố, còn lái xe ô tô, bên người có nhiều người theo như thế, chắc chắn không phải là người bình thường” 

Mai Trân nhẹ cười ha ha, thấy Hoàng Thiên không để ý đến bà ta, bà ta cũng không cho là đúng, nói tiếp: “Như con gái tôi lớn lên xinh đẹp như thế, chắc chắn phải gả cho người có tiền. Tôi thấy điều kiện của cậu không tệ, nếu cậu nhìn trúng con gái tôi rồi, thì nói với tôi một tiếng, tôi có thể suy xét cậu một chút”. 

Hoàng Thiên thật sự càng nghe thì càng không nghe nổi nữa, Mai Trân này quá là bất hợp lý rồi? 

“Thế nào, cậu còn không bằng lòng sao? Tôi nhìn ra được, con gái tôi thích cậu, ha ha, không ai hiểu con bằng mẹ mà” 

Mai Trân cười ha ha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi