CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vũ Thanh làm người cực kỳ có tình nghĩa, Đặng Kim Du là bạn tốt của anh ta, lại còn là anh em của anh ta, anh em bị giết hại, anh ta sao có thể mặc kệ không quan tâm? 
Lần đi châu Phi này, chắn hắn là Vũ Thanh muốn bắt đầu trận chém giết, trả thù máu cho anh em. 
Hoàng Thiên đương nhiên không nghi ngờ thực lực của Vũ Thanh, chỉ cần Vũ Thanh đến châu Phi, chắc chắn có thể trả mối thù này cho Đặng Kim Du. 
“Vậy anh đi đi, cẩn thận một chút” 
Hoàng Thiên nói. 
“Tôi biết rồi cậu chủ”. 
Vũ Thanh nói xong, liền cúp điện thoại. 
Hoàng Thiên thở một hơi dài, đi về phía xe. 
Lúc này trong lòng anh đang khá là ngổn ngang, nghĩ đến hồi đó ở châu Phi ở cùng với Đặng Kim Du mặc dù thời gian không dài, nhưng Đặng Kim Du tiếp đãi rất chu đáo, cũng giúp đỡ rất nhiều. 
Ấn tượng của Hoàng Thiên với Đặng Kim Du cũng khá tốt, lại thêm việc Đặng Kim Du là anh em tốt của Vũ Thanh, Hoàng Thiên đương nhiên cũng coi anh ta là bạn bè tốt. 
Bây giờ Đặng Kim Du bị giết hại, tâm trạng của Hoàng Thiên cũng khá là nặng nề. 
"Anh, sắc mặt anh rất xấu đó” 
Sau khi Hoàng Thiên lên xe, Hoàng Linh rất lo lắng nhìn Hoàng Thiên nói. 
“Không sao.

Anh đưa hai người về.” 

Hoàng Thiên mỉm cười với Hoàng Linh, lái xe chạy thẳng tới tiệm thuốc Trung Y. 
Cùng lúc đó, Trương Lan Phượng sớm đã về tới nhà.

Lâm Huỳnh Mai ra ngoài chơi rồi, một mình Trương Lan Phượng ở nhà, thực sự là càng nghĩ càng tức. 
Chuyện khiến bà ta tức giận là sớm đã không thể trấn áp được Hoàng Thiên, động một tí là bị Hoàng Thiên xử lý một trận, bà ta bực bội trong lòng. 
Trước kia xử lý Hoàng Thiên phải phục tùng, thật là rất thoải mái! 
Thế nhưng bây giờ thay hay rồi, Hoàng Thiên càng ngày càng trưởng thành, còn không thèm để bà mẹ vợ này vào trong mắt. 
Hoàng Thiên chết tiệt, cho dù cậu có tiền thì đã làm sao? Ban đầu cậu vô dụng như thế nào không lẽ cậu quên rồi sao? 
Trong lòng Trương Lan Phượng chửi mắng Hoàng Thiên, giận dữ ngồi trên ghế sô pha, mở điện thoại ra. 
Nhưng bà ta cũng không có tâm trạng xem phim, tức giận đến mức không ăn cả cơm trưa, tính toán xem phải trút cơn giận này như thế nào. 
Cầm lấy điện thoại, Trường Lan Phượng gọi điện cho Lâm Ngọc An. 
“Alo, Ngọc An à? Mẹ nói con nghe một chuyện, Hoàng Thiên có người phụ nữ khác ở bên ngoài, sại còn là hai người.” 
Trương Lan Phượng kể tội cho Lâm Ngọc An. 
Không đợi cho Trương Lan Phượng nói xong, Lâm Ngọc An liền nói: "Mẹ, không có bằng chứng đầy đủ, mẹ đừng nói những chuyện vô căn cứ này nữa được không?" 
“Sao có thể không có bằng chứng chứ? Ban nãy mẹ tận mắt nhìn thấy, hai người phụ nữ đó đều rất xinh đẹp, còn trẻ tuổi, Hoàng Thiên còn ăn cơm cùng bọn họ, có nói còn cười”. 
Trương Lan Phượng nói một hồi thêm mắm thêm muối, hận không thể lập tức làm cho Lâm Ngọc An tin những lời bà ta nói. 
Đương nhiên Lâm Ngọc An không tin, cô đã quá hiểu người mẹ này của mình, nghe gió thành mưa, có một thì có thể liên tưởng đến cha, rất không đáng tin. 
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con tin tưởng Hoàng Thiên, anh ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với con đầu” Lâm Ngọc An thẳng thắn thể hiện lập trường và thái độ của mình. 
Trương Lan Phượng nghe vậy liền sốt ruột, bà ta nói nhiều như vậy, con gái lại không tin một tí nào. 
“Đứa con ngốc nghếch này, mẹ có thể lừa con chuyện này sao? Mẹ nói cho con biết, quan hệ của Hoàng Thiên và hai người phụ nữ này rất thân thiết, mẹ đã tóm được bọn họ rồi, nhưng lại bị Hoàng Thiên và hai đồ lẳng lơ kia đánh! Con nói xem, nếu Hoàng Thiên không có chuyện gì với bọn họ, bọn họ có đến mức cùng nhau đánh mẹ không?” 
Trương Lan Phượng giận dữ nói. 
Lâm Ngọc An không nói gì một lúc lâu, trong lòng cô cũng đã có hơi lung lay.

Lời nói dối nói mười lần, cũng biến thành lời nót thật.

Trương Lan Phượng không nhịn được mà nói chuyện sống động như thật, Lâm Ngọc An cũng có hơi nghi ngờ.

Dù sao thì cô đã mang thai hơn chín tháng rồi, đã hơn nửa năm nay, không gần gũi với Hoàng Thiên. 
Đàn ông, sao có thể chịu đựng được loại cô đơn này chứ? Có mê gái, cũng rất có khả năng. 
"Mẹ, trước kia mọi chuyện chưa được làm rõ, mẹ đừng làm loạn nữa.

Chuyện này còn có tính toán trong lòng, con sẽ điều tra rõ ràng” 
Lâm Ngọc An nói. 

“Ui da, mẹ phải nói con như nào mới được.

Ngay cả lời nói của mẹ mà con còn không tin, sớm muộn con cũng sẽ phải chịu thua thiệt, con nhớ lấy câu nói này của mẹ” 
Trương Lan Phượng rên rỉ thở dài nói, sau đó liền cúp điện thoại. 
Còn đang tức giận ngồi trên ghế sô pha, lúc này chuông cửa reo lên.

Trương Lan Phượng còn tưởng là Lâm Ngọc An quên mang theo chìa khóc, lúc này đi tới mở cửa. 
Thế nhưng cửa vừa mở ra, Trương Lan Phượng đứng đần ra đó.

Chỉ thấy hai người đàn ông đứng trước cửa, một người trung tuổi, người còn lại là người trẻ tuổi. 
Hai người này, Trương Lan Phượng đã quá quen thuộc, mặc dù hai người này bị phơi nắng giống như hòn than đen, bộ dạng cũng khá là nhếch nhác, thế nhưng Trương Lan Phượng vẫn có thể rất nhanh chóng nhận ra bọn họ. 
Người trung tuổi chính là Trịnh Hải, người trẻ tuổi, là Trịnh Hiểu Phong. 
“Tổng tổng giám đốc Hải? Cậu chủ Phong? Thực sự là hai người sao?” Trương Lan Phượng kinh ngạc đến ngây người, miệng lại càng há to.

Trịnh Hải lạnh lùng hừ một tiếng, “Bà Trương, chúng ta đi vào nói chuyện đi” 
Nhìn thấy Trịnh Hải lạnh lùng cay nghiệt như vậy, Trương Lan Phượng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, bà ta không thể không nhìn sang mặt của Trịnh Hiếu Phong. 
Chỉ thấy khuôn mặt Trịnh Hiếu Phong lại càng lạnh như băng, hai mắt hằn tia máu, nhìn chằm chằm vào bà ta, rất đáng sợ. 
“Hay, hay là ra ngoài nói chuyện đi.” 
Trương Lan Phượng khiếp sợ, bà ta cảm thấy trong tình huống này, vẫn nên ra ngoài nói, an toàn hơn chút. 
Nếu mà bị kẹt ở trong nhà, ai mà biết được hai cha con này có thể làm ra chuyện gì? "Di Phượng, di lo lắng gì chứ? Tôi là Trịnh Hiếu Phong, luôn tôn trọng dì nhất, dì quên rồi sao?” Trịnh Hiếu Phong cười lạnh lùng, nhìn Trương Lan Phượng nói. 
Trong lòng Trương Lan Phượng lạnh toát, bởi vì bà ta phát hiện, dường như con người Trịnh Hải đã thay đổi, còn Trịnh Hiếu Phong, thay đổi lại càng lớn, đã trở nên cực kỳ nham hiểm. 
Ngoài ta, giọng nói của Trịnh Hiếu Phong, lại càng đáng sợ, the thé rất chói tai, có hơi giống với thái giám ngày xưa. 
Trương Lan Phượng không biết, Trịnh Hiểu Phong bị Hoàng Thiên thiên từ lâu, sớm đã không còn là đàn ông thực thụ nữa. 
Mặc dù không thiến hoàn toàn, thế nhưng ít nhất Trịnh Hiểu Phong không được coi là đàn ông thuần túy nữa.

“Đã trưa rồi, tôi còn chưa ăn cơm nữa.

Hai người cũng đói rồi đúng không? Đi đi đi, chúng ra đi nhà hàng ăn cơm” Trương Lan Phượng cố nặn ra nụ cười, gọi Trịnh Hải và Trịnh Hiểu Phong ra ngoài ăn cơm. 
Thế nhưng Trịnh Hải không quan tâm đến trò này của Trương Lan Phượng, trực tiếp nặng nề đẩy Trương Lan Phượng, đẩy bà ta vào đến phòng khách. 
“Ông, ông làm gì vậy?” Trương Lan Phượng sợ hãi mềm nhũn người, lo lắng nhìn chằm chằm vào Trịnh Hải.

“Bà Phượng bà đừng sợ, lần này tôi và Hiểu Phong đến, là để nói chuyện với bà, hoàn toàn không có ý xấu gì? Trịnh Hải nói giọng lạnh lùng, ấn Trương Lan Phượng ngồi xuống ghế sô pha.

Ngay sau đó, Trịnh Hải yên lặng ngồi xuống bên cạnh Trương Lan Phượng, sau đó lấy thuốc lá ra châm. 

Trịnh Hiếu Phong thì ngồi ở bên còn lại của Trương Lan Phượng, bấy giờ thì hay rồi, Trương Lan Phượng bị kẹp hai bên, bà ta lập tức có cảm giác bị uy hiếp. 
“Tổng tổng giám đốc Hải, cậu chủ Phong, tôi không biết dạo này hai người mất tích đã đi đến đâu, nhưng mà, từ trước tới nay tôi chưa từng đắc tội với hai người!” 
Trương Lan Phượng hoảng sợ nhìn Trịnh Hải, lại nhìn sang Trịnh Hiếu Phong, chỉ sợ bị hai cha con này giết chết.

“Dì Phượng dì đừng căng thẳng, oan có đầu nợ có chủ, tôi và cha tôi phân rõ ân oán, sẽ không làm gì dì đâu? Trịnh Hiếu Phong lạnh lùng cười ha ha, nói với Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng nghe câu nói này, cũng đã yên tâm được một ít. 
Nhưng bà ta cũng đã chuẩn bị lén lút bấm nút gọi điện thoại, bởi vì ban nãy gọi điện thoại cho Lâm Ngọc An, bây giờ gọi tới, để cho Lâm Ngọc An nghe được tình hình bên này. 
“Muốn gọi điện thoại? Lấy ra đi, thoải mái gọi".

Ánh mắt Trịnh Hải ác độc, sau khi phát hiện ra động tác lén lút của Trương Lan Phượng, lạnh lùng nói. 
Sao Trương Lan Phượng còn dám gọi chứ? Ngoan ngoãn giao nộp điện thoại. 
“Tổng giám đốc Hải, có chuyện gì, xin ông cứ nói đi.

Nếu cần tôi giúp đỡ, ông cũng đừng khách sáo, nếu tôi có thể làm thì chắc chắn sẽ giúp hai người” 
Trương Lan Phượng tuyệt vọng nói. 
Thực ra bà ta cũng không ngốc, cũng đã nhìn ra rồi, có lẽ Trịnh Hải và Trịnh Hiểu Phong đã chịu đựng không ít gian khổ, nếu không thì cũng không thành ra chật vật kinh khủng như này. 
Nếu đã gặp nạn, chắc là đang thiếu tiền? 
Bây giờ Trương Lan Phượng cũng không thiếu tiền nữa, hàng tháng Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đều cho bà ta tiền sinh hoạt phí, mà mỗi khi đưa đều là hai cha mươi nghìn, đủ để bà ta thoải mái tiêu sài, 
“Ha ha, bà Trương cũng rất có tấm lòng đấy.

Bà nói câu này là đúng rồi, chúng tôi đúng là cần bà giúp đỡ Trịnh Hải cười ha ha nói. 
“Đúng vậy dì Phượng, Trịnh Hiếu Phong tôi lần này có thể trở về từ nước ngoài, còn có thể gặp được gì, đúng là ông trời có mắt.

Ha ha, tuy nhiên tôi lại càng muốn gặp Ngọc An, không biết bây giờ cô ấy và Hoàng Thiên thế nào rồi? Chắc chắn là đang sống rất thoải mái đúng chứ?” 
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi