CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Hoàng Thiên vẫn luôn không nói gì, trong không khí lộ ra hương vị căng thẳng. 
Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh càng không dám nói thêm điều gì, hai người bọn họ cũng không có tâm trạng làm cơm tối, tất cả đều ở lại đây cùng Hoàng Thiên. 
Không tới mười phút, Lã Việt mang theo người đuổi tới. 
Chẳng qua Lã Việt cũng không mang theo nhiều người, tính cả ông ta cũng mới năm người. 
Lái hai chiếc xe tới, sau khi đậu xe xong thì Lã Việt dẫn đầu đi vào tiệm thuốc đông y. 
“Cậu Thiên, hai thằng này xảy ra chuyện gì?”. 
Lã Việt nhìn hai tên quỳ dưới đất một chút thì nghi ngờ hỏi. 
“Hai tên này là Trịnh Hiếu Phong gửi tới, bọn họ có thể tìm được Trịnh Hiếu Phong” 
Hoàng Thiên nói. 
Trong lòng Lã Việt kích động một phen, nghĩ thầm vẫn là cậu Thiên có cách, thế mà có thể bắt được thuộc hạ của Trịnh Hiếu Phong. 
“Ha ha, tên nhóc Trịnh Hiếu Phong này có tiền đồ, có thể thu nhận thuộc hạ” 
Lã Việt cười lạnh. 
“Sợ rằng không chỉ thu hai tên ngựa chết đơn giản như vậy?” 
Vẻ mặt Hoàng Thiên nghiêm túc nói với Lã Việt. 
Trong lòng Lã Việt khẽ rung động, hỏi Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, ý anh nói là có thể thân phận của Trịnh Hiểu Phong bây giờ rất đặc biệt? 
“Chuyện này tôi vẫn không rõ lắm, chúng ta lên đường đi, trên đường tôi lại thẩm vấn hai tên này”. 
Hoàng Thiên đứng lên nói với Lã Việt. 

“Được” 
Lã Việt đồng ý, sau đó mang theo thuộc hạ áp giải tên đàn ông thon gầy và người đàn ông xăm hình nhện lên, kéo ra khỏi tiệm thuốc đông y. 
“Hai người không cần sợ hãi, bọn họ sẽ bảo vệ hai người bình an vô sự” 
Lúc này Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh và Hoàng Linh, còn chỉ vào hai thuộc hạ vừa mới đến. 
“Biết rồi, anh Thiên, anh cũng cẩn thận một chút” 
Phan Thanh Linh nói với Hoàng Thiên. 
“Anh, chú ý an toàn” 
Hoàng Linh cũng nói. 
Hoàng Thiên cười với hai người, sau đó nhanh chân bước ra khỏi tiệm thuốc đông y. 
Ra đến bên ngoài, Lã Việt áp giải hai tên đàn em của Trịnh Hiếu Phong lên xe Hoàng Thiên, sau đó ông ta cũng ngồi vào xe Hoàng Thiên, chuẩn bị lái xe cho Hoàng Thiên. 
“Mấy cậu đi theo phía sau” 
Lã Việt nói với bốn thuộc hạ. 
Bốn thuộc hạ cùng đồng thanh, hai người bọn họ một tổ, khởi động một chiếc xe khác chuẩn bị đi theo sau xe Hoàng Thiên. 
“Cậu Thiên, lên xe đi.” 
Lã Việt nói với Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên không nói gì, anh ngồi ở phía sau, sát bên cạnh người đàn ông gầy nhom. 
Người đàn ông xăm hình nhện ngồi một bên khác, vẻ mặt thằng này phiền muộn, lúc này càng không nói lời nào. 
Hoàng Thiên cũng không định để người đàn ông xăm hình nhện nhắn nhủ điều gì nên đành xem con hàng này như kẻ câm điếc. 
“Mày chỉ đường cho tao, có nghe không?” 
Hoàng Thiên quát lên với tên người đàn ông xăm hình nhện. 
Người đàn ông xăm hình nhện trừng Hoàng Thiên một cái, gã bất mãn không nói tiếng nào. 
“Mày bày ra dáng vẻ liều chết này với tao thì tạo lập tức làm thịt mày”. 
Giọng nói Hoàng Thiên chìm xuống quát. 
Người đàn ông xăm hình nhận run rẩy một chút, chẳng qua vẫn không nói gì. 
“Mày giả ngu hả? Nhanh vâng lời đại ca đi, mẹ nó mày muốn chết thì cũng đừng hại tạo” 
Tên thon gầy quát tên người đàn ông xăm hình nhện. 
“Được đại ca, em chỉ đường giúp bạn anh” 
Người đàn ông xăm hình nhện không tình nguyện nói, sau đó bắt đầu chỉ đường cho Lã Việt. 
Lúc này Hoàng Thiên cũng không để ý đến tên người đàn ông xăm hình nhện, anh vỗ bả vai tên thon gầy nói: “Nhóc, cậu rất thức thời, yên tâm, chỉ cần thành thật phối hợp với tôi, tôi sẽ thả cậu” 
“Cảm ơn đại ca, anh hỏi đi, em chắc chắn biết gì nói nấy” 
Tên thon gầy cười bần tiện, ở trước mặt Hoàng Thiên, gã quả thực tựa như con chó vẫy đuôi mừng chủ. 
Trong lòng Hoàng Thiên chán ghét con hàng này nhưng thằng này nghe lời như thế cũng là chuyện tốt. 
“Sao cậu lại quen biết Trịnh Hiếu Phong?” 
Hoàng Thiên hỏi tên thon gầy. 
Tên thon gầy tranh thủ thời gian nói: “Bẩm đại ca, lúc đầu em không ở Châu Phi, đại ca em là Miguel Phose, rất có thể lực ở Châu Phi” 
“Từ khi đại ca diệt gọn tên Đặng Kim Du thì cứu Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải ra, sau đó hai người kia liền gia nhập tổ chức tụi em” 

“Lần này Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải trở về Việt Nam đã đề nghị với đại ca tụi em rằng có thể kiếm một số tiền lớn đem về Châu Phi, đại ca tụi em nghe xong rất vui nên để Trịnh Hiếu Phong làm kẻ dẫn đầu, còn phải mấy người đi theo Trịnh Hiếu Phong cùng về Việt Nam, trong đó có hai tụi em” 
Người đàn ông thon gầy nói đến thì chỉ đồng bọn bên cạnh. 
Hoàng Thiên nghiêm túc nghe, trực giác nói cho anh rằng lời tên thon gầy nói là thật. 
Thật không ngờ kẻ giết hại Đặng Kim Du vậy mà ở chung với Trịnh Hiểu Phong. 
Người này tên Miguel Phose, chuyện này hắn nên nói cho Vũ Thanh, cũng không biết Vũ Thanh có đuổi tới Châu Phi hay không. 
“Miguel Phose làm nghề gì?” Hoàng Thiên hỏi tên thon gầy. 
“Anh ta khai thác mỏ vàng ở Châu Phi” 
Tên thon gầy trả lời. 
Hoàng Thiên nghe xong thì không khỏi cắn răng. 
Quả nhiên phân tích giống Vũ Thanh, thật sự đúng là cạnh tranh với Đặng Kim Du, hại chết Đặng Kim Du. 
“Đại ca của mấy người cứ tin tưởng Trịnh Hiểu Phong như vậy? Trịnh Hiếu Phong dựa vào đâu mà bảo đảm có thể tìm về một số tiền lớn từ Việt Nam?”. 
Hoàng Thiên hơi nghi ngờ nên hỏi tên thon gầy một chút. 
“Bẩm đại ca, Trịnh Hiểu Phong nói anh ta có kẻ thù ở Việt Nam, tên Hoàng Thiên, còn nói Hoàng Thiên này rất có tiền, tài sản hơn triệu tỷ.

Trịnh Hiếu Phong bảo đảm lần này trở về có thể xử lý Hoàng Thiên, thuận tiện cuỗm từ Hoàng Thiên một số tiền lớn” 
Tên thon gầy nói đến đây thì trên mặt vậy mà còn kèm theo vẻ ước ao, gã ao ước Trịnh Hiếu Phong có thủ đoạn và năng lực như vậy. 
Mặc dù vẫn chưa biết Trịnh Hiểu Phong có thể thành công hay không, nhưng ít ra Trịnh Hiếu Phong có con đường phát tài như vậy. 
“Cậu nói đi” 
Hoàng Thiên cạn lời nói với tên thon gầy. 
“Sau đó đại ca tụi em hỏi Trịnh Hiểu Phong có thể lấy được bao nhiêu tiền, Trịnh Hiếu Phong nói ít ra một ba nghìn năm trăm tỷ trở lên, cuối cùng đại ca tụi em động lòng, lúc này mới bổ nhiệm Trịnh Hiểu Phong làm kẻ dẫn đầu dưới tay anh ta, còn dẫn dắt mấy người” 
Tên thon gầy nói liên tục, thật sự đúng là có gì thì nói đó. 
Thấy Hoàng Thiên không nói lời nào, tên thon gầy nói tiếp: “Đại ca, anh không cần hoài nghi, lời em nói đều là thật.

Đại ca tụi em sợ Trịnh Hiếu Phong một đi không trở lại nên phải mấy người tụi em đi theo Trịnh Hiếu Phong cùng về Việt Nam, nếu như Trịnh Hiểu Phong có lòng dạ khác thì sẽ để tụi em xử lý Trịnh Hiểu Phong và Trịnh Hải” 
Thấy tên thon gầy nói kỹ càng như thế, Hoàng Thiên vẫn rất tin tưởng những lời tên này nói. 
Trong lúc nói chuyện, Lã Việt đã lái xe ra khỏi thành phố, theo chỉ dẫn của tên người đàn ông xăm hình nhện, lái thẳng theo hướng Đông Bắc. 
“Đại ca, em có một câu không biết có nên hỏi hay không? 
Lúc này tên thon gầy nói với Hoàng Thiên “Cậu hỏi đi” 
Hoàng Thiên nói.

“Đại ca, có phải anh muốn cứu một cô gái tên Lâm Huỳnh Mai hay không?” 
Tên thon gầy hỏi Hoàng Thiên. 
“Đúng vậy”. 
Hoàng Thiên nói. 
“Đại ca, anh cũng đừng vội, Trịnh Hiếu Phong là một tên đàn ông bị thiến, ha ha, anh ta có dục vọng với Lâm Huỳnh Mai thì cũng không có bản lĩnh đó đâu.” 

Tên thon gầy cười ha ha. 
Hoàng Thiên nghe xong cũng mơ hồ, tên thon gầy này đúng là thiểu đòn. 
Chẳng qua tên này nó ngược lại cũng là sự thật, Trịnh Hiếu Phong sớm đã bị Hoàng Thiên phế rồi, Hoàng Thiên đương nhiên biết việc này. 
Nhưng Lâm Huỳnh Mai rơi vào trong tay Trịnh Hiếu Phong cũng dữ nhiều lành ít.

Bởi vì còn có Trịnh Hải, tên già kia có thể bỏ qua cho Lâm Huỳnh Mai sao? 
Cô em vợ này của mình mặc dù trước kia không hiểu chuyện lắm, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều.

Dù thế nào đi nữa cô ta cũng là em gái của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên đương nhiên vẫn rất lo cho cô ta. 
“Đại ca, tại sao anh không nói gì? Không sao, Lâm Huỳnh Mai sẽ không xảy ra chuyện đầu” 
Tên thon gầy hết sức lấy lòng, còn an ủi Hoàng Thiên. 
“Được rồi, cậu có thể ngậm miệng” 
Hoàng Thiên khoát tay với tên thon gầy, ra hiệu gã đừng nói nữa. 
Tên thon gầy lập tức ngậm miệng không lên tiếng, bây giờ gã chỉ muốn để Hoàng Thiên thả cho gã một con đường sống. 
Nửa tiếng sau, Hoàng Thiên bọn họ đã đuổi tới một trấn nhỏ. 
Trấn nhỏ này tên là trấn Nam Cầu Thuộc khu quản lý của thành phố Bắc Ninh. 
Tuy là một thị trấn nhỏ, nhưng toàn thị trấn chỉ có hai con phố ngắn, dân cư cũng không nhiều. 
“Nhìn thấy cửa lớn đen kia chứ? Chính là chỗ đó” 
Lúc này tên người đàn ông xăm hình nhện chỉ vào cửa lớn đen phía trước, nói với Vũ Thanh. 
Vũ Thanh giảm bớt tốc độ xe, đến trước cổng đen chính, ngừng xe lại. 
Sống ở đâu thì theo phong tục nơi đây, Hoàng Thiên chuẩn bị ung dung đi vào, nếu như Trịnh Hiếu Phong thật sự ở đây thì tối hôm nay anh sẽ phế con hàng này. 
“Đại ca, tụi em đã đưa anh đến đây, có nên thả tụi em đi không?” Tên thon gầy khẩn trương hỏi Hoàng Thiên.

“Chớ nóng vội, nhìn thấy Trịnh Hiếu Phong thì sẽ tha hai cậu đi.” Hoàng Thiên lạnh lùng cay nghiệt nói, đưa tay nắm chặt cổ áo tên thon gầy, kéo gã xuống xe.

Lã Việt cũng xuống xe, kéo tên người đàn ông xăm hình nhện đi theo sau lưng Hoàng Thiên. 
“Đại ca, đại ca, anh cẩn thận chút, chủ nhân nhà này là bạn thân của Trịnh Hiếu Phong, cũng không dễ chọc.” 
Tên thon gầy vô cùng khẩn trương, nhắc nhở Hoàng Thiên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi