CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Vào sáng hôm sau, Từ Khôn còn nhận được điện thoại của Từ Diễm Dung, bảo rằng tình hình rất tốt, Hoàng Thiên ầm ĩ ở nhà họ Hoàng một trận rồi trở về mà chả được cái tích sự gì.
Điều này khiến cho Từ Khôn vô cùng phấn khởi, anh ta cũng cảm thấy cùng lắm là Hoàng Thiên chỉ được như vậy mà thôi, đến Hà Nội ầmĩ một phen nhưng chẳng làm gì được Hoàng Minh Triết.
Anh ta nhanh chóng nói tin vui này cho Ngô Đông Tường và Lương Mạnh Bắc,
Ba người đều vui vẻ sắp điện, thấy Hoàng Minh Triết lập tức có thể nắm giữ quyền hành của nhà họ Hoàng.

Cả ba người bọn họ sẽ có rất nhiều lợi ích.
Ai mà nghĩ tới, chỉ mới trải qua vài tiếng, tình hình đã thay đổi.
Lúc này Hoàng Thiên đến đây, còn dẫn theo không ít người, còn đáng sợ hơn là Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung cũng đến.
Không chỉ tới mà còn bị áp giải tới, đầu tóc và mặt mũi của Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung đều là bụi bẩn, bộ dạng vô cùng xúi quẩy.

Nhất là Hoàng Minh Triết, mặt mày đều bầm dập xanh đen.

Mấy chiếc răng cửa cũng rụng sạch sẽ, lỗ mũi cũng bị lệch, tất nhiên là bị đánh cho tơi tả rồi!
"Chị, chị nói đi chứ!"
Từ Khôn thấy Từ Diễm Dung không nói lời nào thì anh ta không nhịn được.


Trơ mắt nhìn Từ Diễm Dung.
Mộng đẹp còn chưa thực hiện được, Từ Khôn cũng chẳng muốn mất đi cơ hội lên như diều gặp gió này, một khi Từ Diễm Dung sụp đổ, vậy thì hết thảy mọi thứ của anh ta cũng kết thúc.
Từ Diễm Dung nhìn Từ Khôn, nói: "Em trai cứu chị! Hoàng Thiên khống chế chị rồi!"
"Cái gì? Mẹ nó, tao nói mày chứ Hoàng Thiên, mày tệ hại vừa thôi? Chị tao là người phụ nữ của cha mày đấy, mày làm như vậy không sợ bị sét đánh sao?"
Từ Khôn chỉ tay về phía Hoàng Thiên, thằng nhóc này đứng trên chỗ cao của đạo đức mà chỉ trích Hoàng Thiên.
Tiêu Văn Hạ vừa nghe thấy lời này thì lập tức nổi giận, anh ta cũng không che giấu tính cách hung bạo dữ dằn của mình, xông lên rồi túm lấy Từ Khôn.
"Mày dám nói thế với anh Thiên như thế à? Có phải chê mạng mày lớn quá không?"
Tiêu Văn Hạ quát hỏi, vụng mạnh bàn tay ra.
Âm thanh lốp bốp lốp bốp không ngớt ở bên tai, dưới cơn tức giận, Tiêu Văn Hạ đã đánh Từ Khôn một hơi bảy mươi tám bạt tại!
Phù phù.
Từ Khôn kia sao có thể chịu nổi? Bị đánh tới độ trước mắt tối sầm, mềm nhũn ngã trên đất.
Ra tay một phát là khiến người khác bị thương, làm Lương Mạnh Bắc và Ngô Đông Tường sợ đến lè lưỡi.
Hai người bọn họ, một người là chủ tịch của công ty Quốc tế Hoàn Vũ, một người là luật sư lớn nổi tiếng ở Hà Nội, đã bao giờ gặp phải tình hình đơn giản lại thô bạo này đâu?
Tiểu Văn Hạ cũng là thay Hoàng Thiên mà ra oai trước cái đảm đồ chơi này, sau khi anh ta đánh Từ Khôn hôn mê thì cũng không ra tay nữa.
"Hoàng Thiên, tạo sẽ nhớ kỹ tất cả những chuyện mày làm hôm nay, chúng ta gặp nhau ngoài toà án đi!"
Tâm trạng của Ngô Đông Tường bình tĩnh lại, uy hiếp Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng.

Anh đã nhịn cái mặt này của Ngô Đông Tường đủ rồi.

Ỷ vào việc có nghiên cứu về pháp luật, Ngô Đông Tường đã nhiều lần đánh người ta bằng những lời ác độc.
"Ngô Đông Tường, ông đã làm gì, trong lòng ông không cảm thấy cắn rứt sao? Còn gặp nhau ngoài tòa án hả, à à, ông còn dám ra tòa để xét xử ư?"
Hoàng Thiên cười khẩy, chất vấn Ngô Đông Tường.
Vẻ mặt Ngô Đông Tường hơi thay đổi, đúng là ông ta thật sự rất chột dạ, bởi vì phần di chúc kia đã được làm giả, ông ta hiểu điều này hết sức rõ ràng, càng rõ là hậu quả khi làm việc này nghiêm trọng cỡ nào.
Nếu không phải Hoàng Minh Triết hứa rằng sẽ cho ông ta một trăm bảy mươi lăm tỷ thì ông ta cũng đã không giúp Hoàng Minh
Triết rồi.
Nhưng Hoàng Văn Thành đã chết, cái này gọi là chết không đối chứng, Ngô Đông Tường cũng không có cớ gì phải sợ cả.
"Ha ha ha! Thật là buồn cười, tao nói mày chứ Hoàng Thiên, mày quên tạo làm gì à? Làm ở tòa án đấy, tạo sợ mày chắc?"
Ngô Đông Tường ha ha cười to, hết sức kiêu ngạo và hống hách.
"Ôi ôi, đúng đúng! Chắc chắn mày đã từng nghe nói về danh tiếng của luật sư lớn, luật sư Tường chứ? Còn dám gáy với luật sư Tường cơ à? Mày thật là không biết sống chết"
Lương Mạnh Bắc ôi ôi một hồi, cười một cách bỉ ổi và để tiện, mỉa mai Hoàng Thiên.
"Quản gia Trần, mở video cho bọn họ xem một chút đi." Hoàng Thiên nói với quản gia Trần.
Quản gia Trần đáp lại một tiếng rồi mở đoạn video trước khi Hoàng Văn Thành sắp chết ra.

Lúc này Từ Khôn cũng đã tỉnh lại, anh ta và cả Lương Mạnh Bắc, Ngô Đông Tường cùng xem video, nghe âm thanh trong video với nhau.
Sau khi xem xong, cả ba người đều trợn tròn mắt.

Nhất là Lương Mạnh Bắc, lúc này ông ta cứ như bị sét đánh trúng!
Trong này, chỉ mỗi ông ta không biết tình hình bên trong, hiển nhiên Ngô Đông Tường và Từ Khôn cũng sẽ không nói cho ông ta biết sự thật.
Lương Mạnh Bắc vẫn nghĩ Hoàng Văn Thành giao nhà họ Hoàng cho Hoàng Minh Triết, bởi vì Hoàng Minh Triết luôn ở bên cạnh Hoàng Văn Thành, chắc hẳn tình cảm giữa cha con hai người rất tốt.
Còn Hoàng Thiên vẫn có khúc mắc với Hoàng Văn Thành, vả lại rất ít khi trở về Hà Nội, Lương Mạnh Bắc cứ tưởng chắc chắn Hoàng Thiên sẽ có được sự xem trọng của Hoàng Văn Thành.
Thế nên đối với chuyện di chúc, Lương Mạnh Bắc tin tưởng, chẳng nghi ngờ chút nào, bây giờ mới dám công khai phản bội Hoàng Thiên mà đứng về phía Hoàng Minh Triết.
Nhưng hiện tại có video trước lúc qua đời của Hoàng Văn Thành, trong đó giải thích rõ ràng về sự việc về sau, đứng ở trên phương diện pháp luật mà nói thì đây là một sự thật cứng như thép!
Toàn bộ nhà họ Hoàng, hoàn toàn đều do Hoàng Thiên thừa kế, đây là chuyện không cách nào thay đổi được.

Lương Mạnh Bắc càng nghĩ càng tuyệt vọng, ông ta hối hận đến độ muốn đâm đầu vào tường.
"Cậu chủ.

Thì ra là như vậy sao, ông chủ đã giao nhà họ Hoàng cho cậu, chúc mừng cậu, haha"
Lương Mạnh Bắc cười còn xấu hơn khóc nữa, ở trước mặt Hoàng Thiên cũng không đứng thẳng được, khó xử mà chảy cả mồ hội lạnh.
Thấy Lương Mạnh Bắc thay đổi nhanh như vậy, Hoàng Thiên thật sự buồn nôn.
Mặt ông ta quá dày nên mới có thể làm được như thế sao?
Lúc này Hoàng Thiên chỉ nhìn chằm chằm Lương Mạnh Bắc một cách lạnh lùng, chẳng nói lời nào.
"Hề hề, cậu chủ, tôi bị cái đám cặn bã này lừa gạt nên mới làm chuyện ngu xuẩn đó.

Người không vì mình, trời chu đất diệt mà, cậu chủ, cậu thông cảm cho tôi một chút nhé"
"Cậu chủ, cậu cứ yên tâm đi, Lương Mạnh Bắc tôi thề rằng từ nay về sau, chắc chắn sẽ một lòng trung thành, đời này đều phục vụ vì cậu!"
"Còn những tên khốn này hả? Tôi sẽ đuổi bọn chúng ra khỏi Quốc tế Hoàn Vũ ngay lập tức."
Lương Mạnh Bắc cười hề hề một cách để tiện, trái tim cũng dùng tới cuống họng, ông ta bày tỏ quyết tâm với Hoàng Thiên.

"Ông lại đây" Ngón tay Hoàng Thiên chỉ về phía Lương Mạnh Bắc, ra hiệu ông ta đến đây.
"À, dạ dạ dạ"
Lương Mạnh Bắc hơi sững sờ rồi ngoan ngoãn đi đến trước mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhéo da mặt Lương Mạnh Bắc, cau mày nói: "Ông Bắc này, da mặt ông dày thật đấy, tôi thật khâm phục ông" "Ui ui, cậu chủ nói đùa rồi.

Da mặt tôi chỉ là độ dày của người bình thường thôi" Lương Mạnh Bắc lúng túng cười, gắng sức mà vặn vẹo hai tay, có thể thấy giờ phút này ông ta căng thẳng ra sao.

Hoàng Thiên đến bàn làm việc của Lương Mạnh Bắc rồi quan sát, bên trên có một quyển sách, Hoàng Thiên thuận tay với lấy.

Bộp bộp...
Hoàng Thiên cầm quyển sách này, mạnh mẽ đập thẳng vào mặt Lương Mạnh Bắc!
Quất một hơi mười mấy cái khiến răng của Lương Mạnh Bắc rụng sạch hết, miệng đều là máu!
Lương Mạnh Bắc đã bị giày xéo hung bạo kiểu này bao giờ đâu? Gào khóc thảm thiết, muốn lùi về phía sau tránh né.
Tiêu Văn Hạ đi tới, vươn tay túm lấy Lương Mạnh Bắc từ phía sau, không để ông ta nhúc nhích.
Tiếng nện bộp bộp vang lên ở bên tại không dứt, Hoàng Thiên vung hết tất cả sự tức giận đã chịu đựng suốt mấy ngày này ở trên người Lương Mạnh Bắc.
Có thể tưởng tượng được, Lương Mạnh Bắc thảm cỡ nào.
Cái người này bị quất đến độ đầu cũng biến thành đầu heo, đôi khi còn nhả cá răng ra, gương mặt còn sưng gấp hai lần chiều rộng của trán, cả khuôn mặt hệt như một chữ U viết in.
Sau vài chục lần, lúc này Hoàng Thiên mới thả sách xuống.
Lương Mạnh Bắc bị đánh đến độ bật khóc, ngay cả khóc cũng thấy đau, đau tới chả muốn sống.
"Nín cho tôi! Da mặt ông dày như vậy.

Không đau mới phải chứ!"
Hoàng Thiên quát Lương Mạnh Bắc.
Lương Mạnh Bắc bị dọa sợ, vội vàng nín lại, không dám gào khóc nữa.
"Cậu chủ, tôi biết là tôi sai, cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa đi.

Chắc chắn tôi sẽ làm người, sau này một lòng trung thành với cậu."
Lương Mạnh Bắc vừa khóc vừa nói.
Hoàng Thiên cười khẩy một phen, lấy tay chỉ vào lỗ mũi Lương Mạnh Bắc: "Chó đã từng cắn chủ nhân của nó, còn có thể giữ lại nữa sao?"
Lúc này Tiêu Văn Hạ đi tới, nói với Hoàng Thiên.
Nghe thấy lời này, suýt nữa là Lương Mạnh Bắc nổi điên.
Những năm gần đây ông ta ở Quốc tế Hoàn Vũ đã kiếm được mấy trăm tỷ rồi.
Nhưng kiếm nhiều thì cũng xài nhiều, mấy năm nay ông ta cũng chỉ để dành được vài tỷ mà thôi.
Nếu như số tiền này bị Hoàng Thiên lấy trở về thì cuộc sống sau này của ông ta xem như là bi kịch.
Hoàng Thiên nhìn Lương Mạnh Bắc, nói: "Nể tình những năm nay, ông chăm chỉ nghiêm túc làm những việc được giao ở Quốc tế Hoàn Vũ, tôi sẽ không cạn tàu ráo máng với ông, ông cút đi, đừng để tôi gặp lại ông ở thành phố Bắc Ninh này nữa".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi