CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Thấy Hoàng Thiên quyết đoán như vậy, Vũ Thanh rất bất ngờ.
Kế hoạch ban đầu của anh ấy là ngày mai mới xuất phát, không nghĩ tới Hoàng Thiên lại gấp như vậy.
"Cậu chủ, hôm nay tôi còn có một việc quan trọng phải làm, nếu không ngày mai chúng ta lại xuất phát đi."
Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong hơi ngẩn ra, nói với Vũ Thanh: "Chuyện gì vậy?"
"Cha già của Đặng Kim Du vẫn còn ở nông thôn, vợ của ông ấy đã qua đời mấy năm trước, bây giờ lẻ loi một mình, tôi muốn đi thăm ống ấy một chút, cũng coi như thay mặt người anh em Kim Du đi thăm"
Vũ Thanh nói đến đây.
Giọng nói có chút nghẹn ngào.
Đặng Kim Du là bạn tốt nhiều năm của anh ấy, vẫn luôn rất nghĩa khí, bây giờ không chỉ có anh ta bị hại, ngay cả vợ con anh ta cũng không thể may mắn thoát nạn, chỉ còn lại cho anh ta.

Bây giờ cha của Đặng Kim Du có thể còn không biết gia đình con trai bị giết, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đau thương đến mức nào.
Hoàng Thiên nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Vũ Thanh, trong lòng anh cảm kích muôn vàn.
Vũ Thanh là thật sự trượng nghĩa, làm anh em với Vũ Thanh, là vinh hạnh cả đời này.
Đặng Kim Du không ít lần giúp Hoàng Thiên.
Lại là bạn thân của Vũ Thanh, Hoàng Thiên lập tức quyết định, cùng Vũ Thanh đi thăm cha của Đặng Kim Du.
Hai người không mang theo đàn em, Hoàng Thiên lái xe, cùng Vũ Thanh rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang này.
Ra đường.

Hoàng Thiên và Vũ Thanh mua không ít đồ ăn dinh dưỡng, sau đó Hoàng Thiên còn đặc biệt đến ngân hàng một chuyến, làm một tấm thẻ ngân hàng.
Trong thẻ có ba tỷ rưỡi, Hoàng Thiên chuẩn bị giao số tiền này cho cha của Đặng Kim Du.
Không dám cho quá nhiều, tiền là mầm mống gây họa, một lão già trong tay có quá nhiều tiền, luôn luôn nguy hiểm.
Dưới sự chỉ dẫn của Vũ Thanh, Hoàng Thiên lái xe đến nông thôn.
Thôn Gia Bảo thuộc quyền quản lý của thành phố Bắc Ninh, cách trung tâm thành phố mấy
chục km, cũng không tính là xa.
Đi xe một tiếng, Vũ Thanh nhớ đường rất rõ, mấy năm trước anh ta đã cùng Đặng Kim Du về quê.
"Anh Vũ Thanh, Đặng Kim Du mở mỏ ở Châu Phi, có thể nói là tương đối giàu có, làm sao còn để cho cha anh ấy ở nông thôn?".

Hoàng Thiên lái xe chạy trên con đường nhỏ, thuận miệng hỏi.
"Không còn cách nào khác, ông Toàn không thích nước ngoài, cũng không thích thành phố lớn, ở nông thôn quen rồi, không chịu rời đi."
Vũ Thanh nói đến đây, cười chua xót: "May mắn ông Toàn thích yên tĩnh, nếu không, có thể cũng bị hại giống Đặng Kim Du ở Châu Phi."
Hoàng Thiên gật đầu.
Anh không nói gì nữa.
Vài phút sau, hai người đến nhà cha của Đặng Kim Du.
Mang quà tặng lên, Hoàng Thiên và Vũ Thanh bước vào cửa nhà cha của Đặng Kim Du.
Ông cụ Đặng Thắng Toàn lúc này đang quét sân, nhìn khoảng sáu bảy mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng.
Vừa thấy Vũ Thanh và Hoàng Thiên đi vào, Đặng Thắng Toàn kinh hãi, vội vàng nghênh đón.
"Vũ Thanh?"
Đặng Thắng Toàn nhận ra Vũ Thanh, thật sự là vừa mừng vừa sợ.
Vũ Thanh trong lòng cảm thấy khó chịu, ông lão này còn chưa biết tin tức một nhà con trai chết thảm, nếu không, chỉ sợ đã sớm ngã bệnh trên giường rồi.
"Chú Toàn, cháu đến thăm chú."
Vũ Thanh mỉm cười, chào hỏi với Đặng Thắng Toàn.
"Mau lên, mau vào nhà! Ai da, cháu đã hai ba năm không tới rồi"
Đặng Thắng Toàn cực kỳ nhiệt tình, mời Vũ Thanh và Hoàng Thiên vào nhà.
Ba người đi vào trong nhà, Đặng Thắng Toàn nhìn Hoàng Thiên, nói với Vũ Thanh: "Vũ Thanh là, đây là bạn thân của cháu sao?"
"Đúng vậy, vị này là cậu chủ Hoàng Thiên, giống như cháu, là bạn tốt của Kim Du, hôm nay đặc biệt đến thăm chú."
Vũ Thanh giới thiệu với Đặng Thắng Toàn.
Vừa nghe Vũ Thanh nhắc tới Đặng Kim Du, Đặng Thắng Toàn thở dài một tiếng, “Haizz.

Thằng nhóc Kim Du này cũng không biết làm sao, điện thoại cũng không gọi được, đã lâu rồi không gọi điện thoại cho nó".
Vũ Thanh nghe vậy, anh ta không khỏi cắn răng.
Migfis chết tiệt, quá độc ác, hại chết cả nhà bốn người Đặng Kim Du!
Nếu như ông Toàn biết tin tức này, còn không phải bị đau lòng đến chết sao?
Trong lúc nói chuyện, ba người vào nhà.

Sau khi vào nhà, Hoàng Thiên và Vũ Thanh đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trong phòng cực kỳ lộn xộn, băng ghế cũng bị vỡ, miễn cưỡng chống đỡ ở đó, một mặt gương trong phòng cũng bị vỡ, dùng băng dính trong suốt dính vào.
Cửa và vách tường đều bị lõm xuống, còn có mép giường cũng bị dùng đao chém qua....
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, nhà của Đặng Thắng Toàn đã bị người ta đập phá!
Mặc dù đã được dọn dẹp, nhưng dấu vết đập phá vẫn rõ ràng như trước.
Thấy tình cảnh này, Hoàng Thiên và Vũ Thanh liếc nhau một cái, sắc mặt hai người đều trầm xuống.
Đặng Thắng Toàn thấy thế, biểu cảm có chút xấu hổ.
Ông ấy cười nói: "Vũ Thanh, Hoàng Thiên, các cháu ngồi đi! Chú đi pha trà cho các cháu." "Chú Toàn, chú đừng vội.

Nói cho cháu biết, chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng này?"
Vũ Thanh ngăn cản Đặng Thắng Toàn.
Anh ta trầm giọng hỏi.
Trong mắt Đặng Thắng Toàn hiện ra một tia buồn rầu, nhưng rất nhanh đã bị ý cười thay thế.
"Không sao, không sao.

Đừng hỏi nữa Vũ Thanh, chú đi vào thị trấn mua rượu và thức ăn cho các cháu, cháu và Hoàng Thiên ở nhà trước đi."
Đặng Thắng Toàn nói, muốn đi ra ngoài.
Vũ Thanh sao có thể để Đặng Thắng Toàn ra ngoài mua thức ăn?
Anh ta vươn tay ngắn lại, vừa lúc đụng phải vai Đặng Thắng Toàn.
"Ôi!” Đặng Thắng Toàn kêu lên một tiếng đau đớn, đau khổ vạn phần ôm kín bả vai.
Vũ Thanh chấn động, vội hỏi: "Chú Toàn, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì không có gì...”
Đặng Thắng Toàn cố nặn ra nụ cười.
"Bác Toàn.

Khách đến rồi à?"
Đúng lúc này, một chàng trai hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đi vào trong nhà.
Chàng trai này trông rất hiền lành, thoạt nhìn rất giản dị, quần áo rất tùy ý, quần cộc, áo ba lỗ, dưới chân là một đôi dép lê.
"Đúng vậy, Đông Anh, giúp chút một việc, đi lên trấn trên mua chút rượu và thức ăn cho bác, bác muốn chiêu đãi khách quý."
Đặng Thắng Toàn nói.
Lấy từ trong ngực ra bảy trăm nghìn, đưa cho Đông Anh.
Đông Anh do dự một chút, không đợi cậu nhận tiền, Vũ Thanh nói với cậu: "Nhóc, ai đập phá
nhà chú Toàn? Cậu biết không?"
Đông Anh bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, cậu nhìn Đặng Thắng Toàn, không dám nói lung tung.

Lúc này Hoàng Thiên cũng đi tới, nói với Đông Anh: "Cậu là hàng xóm của chú Toàn phải không?"
"Vâng, tôi sống ở nhà nhỏ phía đông"
Đông Anh trả lời.
"Là ai đập phá nhà chú Toàn, còn đánh bả vai chú Toàn bị thương? Nói cho tôi biết."
Hoàng Thiên nghiêm túc nói.
Vừa rồi Đặng Thắng Toàn ôm vai kêu đau, Hoàng Thiên đương nhiên hiểu rõ, Đặng Thắng Toàn chẳng những bị người ta đập phá nhà, còn bị đánh bị thương bả vai.
Về phần những nơi khác có bị thương hay không, còn chưa biết được.
Đông Anh bị truy hỏi đến đỏ mặt, nhưng không phải căng thẳng, mà là tức giận!
"Đông Anh, đừng nói lung tung, giúp bác mua thức ăn đi."
Đặng Thắng Toàn nói xong, liền cứng rắn nhét bảy trăm nghìn vào trong tay Đông Anh, còn chuẩn bị đẩy cậu ra.
"Bác Toàn.

Hai người này có phải là họ hàng của bác không?"
Đông Anh kích động chỉ chỉ Hoàng Thiên và Vũ Thanh, hỏi Đặng Thắng Toàn.
"Coi như vậy đi."
Đặng Thắng Toàn cười khổ một tiếng, ông ấy cảm giác mình thật sự rất cô đơn, con trai không ở bên cạnh, một người thân ở gần cũng không có.
Vũ Thanh và Hoàng Thiên có thể đến thăm ông ấy.
Trong lòng ông ấy, đã xem Vũ Thanh và Hoàng Thiên là người rất thân cận.
"Tôi sẽ nói hết mọi thứ! Hai anh à, bác Toàn bị người ta bắt nạt! Anh nhìn xem nhà bị đập, còn có, vai của bác ấy cũng bị gãy xương.

Còn chưa khỏi đâu..."
Đông Anh kích động nói, vậy mà vành mắt đều ướt.
Nam lưng hùm vai gấu, mặt to bốn phía, vừa đen vừa to, vẻ mặt hung ác.
Nữ lớn lên rất thanh tú, chỉ có điều về mặt chua ngoa nhọn hoắt, làm giảm đi vẻ đẹp.
Cặp vợ chồng này ăn mặc rất hoa lệ, ở quê mà nói, đã khá là theo mốt rồi.
Không đợi Hoàng Thiên nói gì với Vũ Thanh, đôi vợ chồng đã đẩy cửa bước vào.
"Yo, lão Toàn, có khách quý trong nhà sao?"
Lưu Thiếu Lâm lớn giọng, kiêu ngạo hộ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi