CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Hoàng Thiên rất lịch sự nói.

Dù sao thì Trần Bảo Sinh cũng là bạn tốt một đời với cha anh, Hoàng Thiên vẫn là nên đối xử nhã nhặn một chút, nếu không thì còn ra hệ thống gì chứ.

Trần Bảo Sinh nghe thấy Hoàng Thiên gọi mình một tiếng bác Bảo Sinh, nhưng ông ta không phản ứng quá nhiều, ngược lại sắc mặt của ông ta đã đi xuống rồi.

"Ôi Hoàng Thiên, quản gia Trần đánh con trai tôi, là cậu đã ra lệnh có phải không? Nếu không phải là mệnh lệnh của cậu thì tôi không nghĩ rằng quản gia Trần dám xằng bậy như vậy.



Trần Bảo Sinh chậm rãi hỏi Hoàng Thiên.

"Bác Bảo Sinh, bác nói đúng, là mệnh lệnh của tôi.


Hoàng Thiên cũng không che dấu, lúc này trực tiếp thừa nhận.

"Quá láo! Hoàng Thiên, cậu cho rằng mình trở thành người đứng đầu nhà họ Hoàng rồi thì có thể muốn làm gì thì làm hay sao hả?" 
"Tôi nói cho cậu biết, người khác sợ nhà họ Hoàng các cậu, nhưng tôi Trần Bảo Sinh này đây không sợ!" 
"Con trai của tôi mà cậu cũng dám động vào, rốt cuộc thì có bỏ Trần Bảo Sinh tôi vào mắt hay không hả?" 
Trần Bảo Sinh ngay lập tức thổi râu và trừng to mắt, bắt đầu lên giọng răn dạy Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn Trần Bảo Sinh, không khỏi nhếch môi.

Vốn dĩ anh còn cho rằng Trần Bảo Sinh là người biết nói lý lẽ, dù sao thì trước đây ông ta cũng từng là người bạn chí giao với cha anh, có lẽ cũng là người có cái nhìn to lớn và cũng hiểu biết lý lẽ.


Nhưng thật không ngờ, sau tất cả thì Trần Bảo Sinh vẫn là một tên không phân biệt đúng sai lẽ phải, cũng chỉ là một tên chỉ biết bênh vực người nhà.

"Muốn tôi để ông vào mắt thì ông cũng phải làm một tấm gương tốt chứ.

Ha ha, đừng giở trò ra oai trước mặt tôi, Hoàng Thiên tôi đây không ăn cái này" 
Hoàng Thiên cười mỉa mai, bá đạo mà nói.

Khi Trần Bảo Sinh nghe thấy những lời này, phổi ông ta đột nhiên muốn bùng nổ vì tức giận.

Ông ta cho rằng chỉ cần mình ra oai thì thế nào Hoàng Thiên cũng sẽ phải sợ hãi.

Với thân phận và địa vị của ông ta, ở Hà Nội này thực sự không ai dám đụng chạm tới ông, chỉ cần ông ta nổi giận thì mọi người đều phải khuất phục.

Nhưng mà ai nghĩ được, Hoàng Thiên không những không chút sợ hãi ông ta mà ngược lại còn dám trực tiếp chống đối lại ông.

"Cha, cha đừng nói nhảm với tên nhóc này nữa.


Tên nhóc này là một kẻ ăn cơm sống, nếu không xử cho ra hồn thì sẽ không chịu khuất phục đâu!" 
Trần Bảo Lượng ở một bên hét lên với Trần Bảo Sinh.

"Đúng vậy đó chú Bảo Sinh, chú nhìn thử xem Trần Bảo Lượng cũng bị đánh thành ra như thế nào rồi!" 
Ngụy Vũ Đình cũng hét theo lên.

Trần Bảo Sinh tức giận đỏ cả mắt, cho dù không phải là vì chuyện của Trần Bảo Lượng và Ngụy Vũ Đình, thì ông ta cũng quyết không tha cho Hoàng Thiên.

Bây giờ Hoàng Văn Thành đã chết rồi, chỉ dựa vào Hoàng Thiên một tên nhóc hai mươi tuổi đầu thì làm được cái giống gì chứ? 
Ông ta Trần Bảo Sinh nếu ngay cả một tên nhóc này mà 
cũng không thể đối phó được thì sau này làm sao tiếp tục lăn lộn ở Hà Nội này chứ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi