CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ông ta hận Hoàng Thiên chết đi được, chỉ muốn giết Hoàng Thiên ngay lập tức, dù không giết chết được Hoàng Thiên thì chí ít cũng muốn làm cho Hoàng Thiên thân bại danh liệt, trở thành kẻ nghèo kiết xác.

Nhưng khó làm, thực lực của nhà họ Hoàng quá mạnh, cho dù Hoàng Thiên có là một tên phế vật thì cũng không thể nào khiến gia nghiệp đồ sộ hơn trăm triệu tỷ của nhà họ Hoàng bị sập đổ được.

Nhưng bây giờ có cơ hội tốt, Hoa Tử Dương đã bị ông ta mua qua đây, Dược phẩm của Hoàng Thị sẽ sớm sụp đổ thôi, lúc đó lôi kéo một số giả tộc khác nữa cùng nhà đầy sập nhà họ Hoàng.

Trong lòng Trần Bảo Sinh chỉ là đang nuôi âm mưu, ông ta không chắc có thể thực hiện được hay không.


“Anh Côn, anh đừng hỏi nữa, người này anh không có đủ khả năng đối phó đâu.


Trần Bảo Sinh lắc đầu thở dài, cố ý khiêu khích tính hiếu thắng của 
Đinh Lập Côn, còn nghĩ ra chiều kích tướng.

Quả nhiên thủ đoạn này quá hiệu quả, Đinh Lập Côn liền bị lời nói của Trần Bảo Sinh làm cho thẹn quá hoả rồ.

Với thực lực của Đinh Lập Côn, trong những năm này tại vùng xám không ai dám so tài với ông ta 
Vì vậy ông ta kiêu ngạo đến mức không xem ai ra gì.

"Ở Hà Nội, quả thực có những người mà tôi không thể xúc phạm, nhưng cũng không nhiều! Anh là anh em của tôi, nói đi, ai làm anh bị thương như thế này?" 
Đinh Lập Côn ánh mắt lóe lên hung tợn hỏi Trần Bảo Sinh.

Trần Bảo Sinh cảm thấy lửa giận còn chưa đủ, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Bởi vì chúng ta là anh em, tôi mới không muốn liên lụy đến anh! Đại ca, đừng hỏi, anh hỏi rồi cũng không dây vào được đầu, nếu anh miễn cưỡng ra mặt dùm tôi, kết cuộc của anh sẽ rất thảm hại.



"Tôi khinh! Tôi nói sao nhóc nhà anh càng ngày càng kém? Người như thế nào mà lại dọa anh sợ mất mực vậy hả? Chết tiệt, Đinh Lập Côn tôi thật sự chưa sợ ai qua, cho dù tôi thật sự không pha Bộtm nổi, nhưng vì anh em tôi cũng có thể liệu cả mạng này" 
Đinh Lập Côn hăng say, lớn tiếng la hét dương như muốn phát điện.

Trần Bảo Sinh thấy đã thêm đủ dầu vào lửa, lúc này vẻ mặt đau khổ nói với Đinh Lập Côn: "Đại ca, người này là Hoàng Thiên, người nay anh lo nổi không?" 
"Hoàng Thiên? Chui ở đầu ra thế?" 
Đinh Lập Côn trừng mắt nhìn, tức giận hỏi.

"Là con trai của Hoàng Văn Thành, bây giờ là Chủ của nhà họ Hoàng" 
Trần Bảo Sinh thở dài.

Điều này!.

.

Đinh Lập Côn không nói nên lời, khi nghe nói Hoàng Thiên là con trai của Hoàng Văn Thành, bây giờ lại còn là chủ nhân nhà họ Hoàng, nghe thấy vậy ông ta chột dạ.


Nhà họ Hoàng ở Hà Nội, ông ta thật không dám chọc vào.

Hoàng Văn Thành tuy đã chết, nhưng uy danh của nhà họ Hoàng vẫn còn, Hoàng Văn Thành cả đời giao du với nhiều người như vậy, những người đó liệu có giúp đỡ Hoàng Thiên? 
Đinh Lập Côn cứ nghĩ mãi, có chút khó xử.

Trần Bảo Sinh vừa thấy liền cảm giác được không ổn, xem ra cũng không ngoại dự đoán, ngay cả một nhân vật tuyệt thế như Đinh Lập Côn cũng không dám chắc đến nhà họ Hoàng.

"Đại ca, tôi đã nói rồi mà, anh không chọc vào nổi đâu, anh cứ bắt tôi phải nói" 
Trần Bảo Sinh thở dài.

Câu này khiến Đinh Lập Côn càng thêm đau đớn, Đinh Lập Côn cảm thấy quá xấu hổ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi