CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Nhưng nào có nghĩ đến, Hoàng Thiên đưa ông về nhà, là muốn vào nhà ông ở lại. 
Còn muốn làm cái gì, Trần Bảo Sinh vẫn chưa đoán ra. 
Nói chung hiện tại Hoàng Thiên đang tạo áp lực quá mãnh liệt cho Trần Bảo Sinh, ông cảm giác không thể nuốt trôi rồi. 
“Được được được, vậy quá tốt rồi.

Gia chủ Thiên có thể đại giá quang lâm, Trần Bảo Sinh tôi đây rất hân hạnh!” 
Trần Bảo Sinh làm ra vẻ vui mừng, nói lời nịnh hót với Hoàng Thiên. 

“Bớt nói nhảm, vào đi.” 
Hoàng Thiên trừng mắt với Trần Bảo Sinh, sau đó ra hiệu cho Trần Bảo Sinh đi trước. 
Trần Bảo Sinh chỉ đi ở phía trước, Hoàng Thiên và quản gia Trần đi vào nhà họ Hoàng. 
Hai vệ sĩ ở cửa không biết có chuyện gì, nào dám hỏi? Cùng im lặng nhìn theo Hoàng Thiên và quản gia Trần đi vào. 
Sau khi vào vườn hoa của biệt thự, Trần Bảo Sinh căng thẳng hỏi Hoàng Thiên: “Gia chủ Thiên.

Ngài sẽ đi phòng khách với tôi chứ, tôi ở đó đợi ngài”. 
“Gọi con ông và Ngô Vũ Đình ra hết đây đi” 
Lúc này Hoàng Thiên nói với Trần Bảo Sinh. 
Trong lòng Trần Bảo Sinh lộp bộp mấy cái, ông đã nhận ra điều không hay rồi, Hoàng Thiên đang muốn tóm Trần Bảo Lượng cũng bắt đầu xử lí rồi. 
Hoàng Thiên đáng chết, mày hãy còn chưa xong hả? Đã trừng phạt tạo như vậy rồi, mày vẫn muốn xuống tay với con trai tao? 
Trần Bảo Sinh mắng chửi trong lòng, không dám thể hiện ra ngoài, chỉ cúi đầu đáp: “Được, gia chủ Thiên, bây giờ tôi sẽ gọi Trần Bảo Lượng và Ngô Vũ Đình ra” 
Nói xong, Trần Bảo Sinh nói với người giúp việc đang đứng ở của phòng khách: “Mau đi gọi cậu chủ, và cả cô Đình” 
“Vâng, ông chủ!” 
Nữ giúp việc đó vội đáp, sau đó đi sang phòng bên. 

Hoàng Thiên mới phát hiện được, biệt thự nhà vườn của nhà họ Hoàng là do sửa lại từ từ hợp viện. 
Ở chốn phồn hoa này, bốn hợp viện to như thế, giá trị ít nhất phải hơn nghìn tỷ. 
Tuy rằng nói sửa lại thành biệt thự nhà vườn.

Nhưng lại mang hơi thở lịch sử của tứ hợp viện, mà lại không hề hư hại. 
Chỉ cần dỡ bỏ hết những thứ được thêm vào sau đó rồi chuyển đi, tứ hợp viện này sẽ lại hồi phục dáng vẻ ban đầu. 
Phòng bên là nơi Trần Bảo Lượng ở, lúc này thằng nhóc này đang vui đùa cùng Ngô Vũ Đình, nghe được tiếng gõ cửa của nữ giúp việc, cậu mới ra mở cửa. 
“Chuyện gì? Xôn xao cái gì?” 
Khuôn mặt của Trần Bảo Lượng không hờn giận, la mắng người giúp việc. 
"Cậu chủ, ông chủ bảo tôi gọi cho ngài và cô Đình" 
Cô hầu gái lo lắng giải thích. 
Trần Bảo Lượng đã rất ngạc nhiên khi nghe nó. 
Anh biết rằng cha anh đã đi ra ngoài thoải mái.


Chuyện với Hoa Tử Dương vừa xong, cha anh liền vui vẻ đi hội quán. 
Sao ông lại về sớm vậy? Theo thói quen trước đây, chắc hẳn phải là qua đêm ở hội quản. 
Trần Bảo Lượng rất khó hiểu, nhưng anh ta không dám làm trái ý của Trần Bảo Sinh, lúc này anh nói với Ngô Vũ Đình: "Baby, đi với anh.

Cha gọi chúng ta." 
"Cha của anh thực sự giỏi trong việc chọn thời gian và làm phiền người khác vào những lúc tốt nhất, hừ". 
Ngô Vũ Đình thu dọn quần áo, than thở là rất khó chịu rồi bước ra ngoài. 
Người phụ nữ đi theo Trần Bảo Lượng đến lối vào phòng khách. 
Khi thấy Hoàng Thiên sắp đến gần, cả hai đều sững sờ. 
Anh ta thực sự nghi ngờ không biết có phải là địa ngục không, Hoàng Thiên sao có thể xuất hiện ở đây? Đứng đối diện với Trần Bảo Sinh. 
"Cha, cái này, đây là...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi