CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Hoàng Thiên gọi một tiếng "Chú Sinh" khiến Trần Bảo Sinh rất kịch động.

Ông ta không ngờ cuối cùng Hoàng Thiên lại gọi ông ta là chú Vinh, đây giống đột nhiên nhận được sủng ái mà trở nên kinh ngạc.

sĩ diện đã mất hết, lúc này Hoàng Thiên cũng là nhường ông ta một bước, ông ta vô cùng cảm kích.

"Cậu chủ Thiên, cậu, cậu vẫn gọi tôi là chú Sinh.



Trần Bảo Sinh lau nước mắt, kích động nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhẹ nhàng thở dài nói với Trần Bảo Sinh: "Gọi ông là chú Sinh này là nể mặt ba của tôi, dù sao ông cũng từng là bạn tốt với cha của 
tôi.


"Đúng, đúng vậy! " 
Trần Bảo Sinh giọng run run, nghẹn ngào nói một tiếng.

"Mong ông sau này tự coi lại mình, nếu như con trai của ông không đến trêu chọc tôi, ông cũng không rơi vào tình trạng như hôm nay, ông nói xem có đúng không?" 
Hoàng Thiên nói với Trần Bảo Sinh.

"Gia chủ Thiên nói thế rất đúng, đều tại chú quá hồ đồ, chỉ vì đứa con trời đánh này, mà coi gia chủ Thiên như kẻ thù, là tự chú chuốc lấy" 
Trần Bảo Sinh khóc nức nở.

Không biết ông ta thật sự ăn năn, hay quá đau buồn cho số phận của mình, lúc này tiếng khóc của ông ta như xé gan xé phổi.

Hoàng Thiên nhìn một cái, Trần Bảo Sinh thật là đang rất đau lòng.


Bây giờ nghĩ lại, anh cũng cảm thấy có chút quá đáng, đã hành hạ chủ nhà họ Trần thê thảm đến như vậy.

Tốt hay xấu người ta cũng là người của công chúng có địa vị, hành hạ như thế sau này người ta làm sao nhìn ai nữa.

"Được rồi, đừng khóc, chỉ cần rút ra bài học là được.


Hoàng Thiên VỖ vai Trần Bảo Sinh an ủi.


"Chú nhớ rồi! Cậu chủ Thiên, sau này hãy xem biểu hiện của tôi, nhà họ Trần của tôi, luôn đứng về phía nhà họ Hoàng! Chỉ cần người nhà họ Hoàng nói một tiếng, nhà họ Trần của tôi dù cho nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ không từ! " 
Trần Bảo Sinh dõng dạc nói trong mắt đỏ bừng tâm trạng kích động.

Hoàng Thiên không biết những gì ông ta nói là đúng hay sai, nhưng nhìn vẻ mặt thì không giống nói dối.

Thực ra đúng sai không quan trọng đối với Hoàng Thiên, không mong nhà họ Trần làm việc gì cho mình, mà nhà họ Trần không gây rồi thì bản thân anh cũng đỡ phí sức hơn chút.

"Được rồi, ý của ông tôi xin ghi nhận, hy vọng ông nói lời giữ lời" 

Hoàng Thiên nói với Trần Bảo Sinh, rồi nhìn Trần Bảo Lượng và Ngô Vũ Đình, thấy hai người vẫn đang tát nhau.

"Hai người cũng có thể dừng lại" 
Hoàng Thiên nói.

Trần Bảo Lượng và Ngô Vũ Đình dừng lại, hai người nhìn nhau, phát hiện hai người đều trở thành đầu heo, cả hai đều bị ăn tát rất thê thảm.

Hoàng Thiên cũng mặc kệ bọn họ, cùng quản gia Trần rời khỏi 
Khi Hoàng Thiên rời đi, Trần Bảo Lượng tức giận nhảy dựng lên, anh ta như muốn phát điên.

"Cha! Lần này nhà chúng ta hoàn toàn không còn mặt mũi nhìn người ngoài nữa, phải nghĩ cách phế Hoàng Thiên!" 
Trần Bảo Lượng vừa ồn ào vừa tức giận.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi