Trương Lan Phượng thấy Hoàng Thiên phớt lờ mình thì tức giận ôm con trai Hoàng Thiên bước xuống xe.
"Nhược Tuyết, mẹ càng nhìn nó càng không thấy yên lòng, hay là chúng ta đón xe
đi tới bệnh viện lớn nhé"
Trương Lan Phượng nói thầm với Lâm Ngọc An.
"Mẹ đừng làm loạn thêm nữa, Hoàng Thiên làm như vậy thì chắc chắn là có lý do của anh ấy"
Lâm Ngọc An vừa nói vừa nhanh chóng ôm con gái đi theo Hoàng Thiên vào hiệu
thuốc đông y.
"Con nhìn xem, Hoàng Thiên vớ vẩn mà chị con cũng vớ vẩn theo, như vậy không phải là làm chậm trễ mấy đứa bé sao?"
Dáng vẻ Trương Lan Phượng vô cùng tức giận nói với Lâm Huỳnh Mai.
"Được rồi mẹ, chúng ta nhanh đi vào xem thế nào, anh rể của con luôn luôn làm việc nghiêm chỉnh thì sao có thể lấy con gái của mình ra để đùa giỡn chứ?"
Lâm Huỳnh Mai liên tục lắc đầu rồi nhanh chóng đi theo vào.
Trương Lan Phượng cũng đi theo vào, một đoàn người đều đi vào căn phòng mà Phan Thanh Linh chuyên dùng để khám bệnh.
Lúc này hai cô gái Phan Thanh Linh và Hoàng Linh đang tiếp bệnh nhân đến khám bệnh.
Mỗi ngày đều có rất nhiều người hâm mộ đến hiệu thuốc đông y, chỉ cần Phan Thanh Linh ở đây thì sẽ bận đến khi trời tối.
Phan Thanh Linh cũng là bác sĩ nhân từ, cô ấy cố gắng chữa trị được nhiều bệnh nhân nhất, hơn nữa cô lại gặp được gia đình nghèo khó nên không thu tiền thuốc.
Hoàng Linh cũng rất ủng hộ Phan Thanh Linh, cô đến giúp đỡ thuận tiện cũng đi theo Phan Thanh Linh học y thuật.
Sau khi nhìn thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An lo lắng đi vào thì Phan Thanh Linh
và Hoàng Linh đều sợ ngây người.
Bởi vì họ vừa nhìn thì lập tức biết chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.
"Anh đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hoàng Linh nhìn thấy sắc mặt anh trai tương đối không tốt nên căng thẳng hỏi.
"Anh Thiên, đứa bé bị bệnh sao?"
Phan Thanh Linh thông minh hơn, cô ấy vừa nhìn thì đã đoán được.
"Đúng vậy, Thanh Linh cô nhanh giúp tôi kiểm tra xem thế nào"
Hoàng Thiên nhận con gái từ trong ngực Lâm Ngọc An ôm đến bên cạnh Phan Thanh Linh.
Những bệnh nhân đang xếp hàng chờ ngay lập tức cảm thấy không hài lòng lầm bầm.
"Mọi người thật là ngại quá, hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người ngày mai lại đến nhé"
Phan Thanh Linh lớn tiếng tuyên bố.
Trong lòng những người này đều cảm thấy không phục nhưng cũng không còn cách nào, không ai dám làm mất lòng Phan Thanh Linh, họ đều rất thực lòng tin phục phẩm chất con người Phan Thanh Linh.
"Các người là thân thích sao? Vậy cũng không được, chúng tôi đã xếp hàng rất lâu rồi, anh ta dựa vào đâu mà có thể chen ngang chứ?"
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi rất là không hài lòng kêu ầm lên.
Ông ấy đưa vợ đến đây khám bệnh nên đã đợi ở đây một lúc lâu rồi cho nên lúc này tương đối không vừa lòng.
"Thưa chú, nếu như không có anh Thiên bỏ vốn thì tôi sẽ không mở được hiệu thuốc đông y này cho nên xin chú đừng oán trách, cứu đứa bé quan trọng hơn.
"
Phan Thanh Linh lớn tiếng nói với người đàn ông trung niên.
"A a, thì ra là thế, vậy thì chúng tôi không quấy rầy nữa, chúng tôi có thể hiểu được.
"
Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu rồi dẫn vợ mình rời khỏi đây.
Phan Thanh Linh không dám chậm trễ chút nào, lúc này khám cho con gái của Hoàng Thiên.
Không lâu sau Phan Thanh Linh nhíu chân mày, sắc mặt tương đối nghiêm trọng.
.