CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



“Chị Giang, tôi muốn gặp chị” 
Hoàng Thiên nói.

“Được, quá tốt, chị cũng đang muốn bảo cậu mời chị bữa cơm, ha ha.

” 
Trần Giang cười vui vẻ, trêu đùa Hoàng Thiên.


Hoàng Thiên cũng không rảnh nói đùa với cô ta, lúc này anh nói: “Chị ở đâu, tôi tới đón chị” 
“Chị ở nhà, vậy phiền em rể tới một chuyến, chị cúp máy trước, phải trang điểm cái rồi mới ra ngoài, cậu đến thì gọi cho chị là được” 
Trần Giang nói xong thì cúp máy.

Hoàng Thiên lái xe thẳng tới nhà Trần Giang, lúc này sắc trời đã tối.

Đến dưới lầu nhà Trần Giang, Hoàng Thiên gọi điện cho Trần Giang.

Tốc độ xuống lầu của Trần Giang vẫn khá nhanh, sau khi ra ngoài thì cô ta trực tiếp leo lên xe Hoàng Thiên.

Đêm nay Trần Giang ăn mặc khá quyến rũ động lòng người, vốn dĩ dáng vẻ cô ta xinh đẹp và cao gầy, hơn nữa còn ăn mặc tỉ mỉ như thế, quả thực có thể mê chết người.

Ngồi cạnh vị trí tài xế, Trần Giang dựa sát vào bên cạnh Hoàng Thiên, khẽ cười: “Em rể, nghe nói cậu tới thủ đô rồi? Mới về à?” 
Hoàng Thiên chỉ nhìn thoáng qua Trần Giang khẽ ừ một tiếng.

Trần Giang cũng không tức giận, cô ta ngược lại rất thưởng thức thái độ cao ngạo lạnh lùng của Hoàng Thiên giờ phút này.


“Đi thôi em rể, lát nữa mẹ chị xuống sân tập thể dục, nếu bà ấy nhìn thấy cậu thì khẳng định cũng leo lên xe.

Trần Giang thúc giục nói, cô ta vẫn rất hy vọng ở một mình với Hoàng Thiên một lát.

Thật ra Hoàng Thiên cũng thấy rõ, trong lòng Trần Giang ngo ngoe muốn rục rịch, đương nhiên là có mục đích của cô ta.

Đơn gian chính là nhìn trúng tiền của anh mà thôi, có lẽ Trần Giang nằm mơ cũng muốn đào góc tường Lâm Ngọc An một chút.

Thật sự đúng là khiến Hoàng Thiên đoán đúng, Trần Giang thực sự có ý nghĩ như vậy.

Tựa như thân phận cao quý như Hoàng Thiên vậy, có tiền có thể thực sự chính là người chồng tâm đắc trong suy nghĩ của vô số phụ nữ.

Nếu có thể thì Trần Giang đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, cho dù đoạn tuyệt quan hệ người một nhà với Lâm Ngọc An cũng không có gì không được.

"Nhanh lái xe đi, hôm nay chị muốn ăn lẩu, cậu mời chị ăn lẩu nhé” 
Bản thân Trần Giang cảm thấy rất tốt, còn đưa ra yêu cầu với Hoàng Thiên.


Cô ta cảm thấy Hoàng Thiên đột nhiên gọi điện hẹn gặp mặt cô ta, còn hẹn vào buổi tối thì chuyện này chắc chắn là có suy nghĩ đó với cô ta.

Ngọc An thì đang ở cữ, Hoàng Thiên cô đơn cũng là chuyện thường.

Cho nên Trần Giang cảm thấy đêm này chắc chắn có cơ hội, chờ đúng thời cơ thì đè Hoàng Thiên xuống, đêm này sẽ không về nhà mà ở ngoài cùng Hoàng Thiên.

Cho dù Hoàng Thiên không có ý định ở lâu với cô ta thì chỉ cần có một đêm như 
thế thì cái gì cũng xử lý tốt, muốn bao nhiêu tiền của Hoàng Thiên thì Hoàng Thiên đều phải đồng ý, nếu không cô ta sẽ nói cho Lâm Ngọc An rằng Hoàng Thiên như thế này là kẻ thế nào? 
Trần Giang càng nghĩ càng hay, không nhịn mà cười ngoác mồm.

Nhưng mà Hoàng Thiên vẫn lạnh nhạt với cô ta, mặc dù lúc này đã lái xe rời khỏi đây, nhưng Hoàng Thiên lại nói: “Chị Giang, tối nay tôi có việc quan trọng nên không mời chị ăn lẩu được” 
“À, chuyện quan trọng gì? Cần tôi giúp không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi