CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 1006

Ông Lưu nghiêm mặt nhìn Trịnh Dương.

Cả đời này ông đã làm việc vất vả vì sự nghiệp của y học Á tộc, tuy có nghe nói đến những con sâu mọt ăn trên ngồi trốc từ chính phủ nhưng ông chưa từng tận mắt chứng kiến.

Ông đã mong rằng những con sâu đáng ghét đó chỉ tồn tại trong những lời đồn đãi chứ không phải thực tế.

Ngay cả sau khi nghe những gì đã xảy ra với Tập đoàn Đông Vương, ông Lưu vấn tự nhủ rằng đây chỉ là một cuộc kiểm tra bình thường và không hề có bất kì âm mưu gì Tuy nhiên, ngay sau khi nhìn thấy biểu hiện của Trịnh Dương, ngay lập tức ông Lưu đã thất vọng hoàn toàn.

Đó hoàn toàn không phải là diện mạo nên có của một quan chức nhà nước khi đối mặt với dân thường!

Đó rõ ràng là một tên lưu manh, kẻ chỉ biết ló mặt ra khi bắt nạt người khác!

Trịnh Dương liếc nhìn ông Lưu , ông ta đã gặp qua mặt mũi của toàn bộ nhân vật tai to mặt lớn ở Trung Châu, nhưng hoàn toàn không biết ông cụ này là ai.

“Hiệp hội Y học Á tộc? Đó là cái gì? Hiệp hội dưỡng lão sao?”

Trịnh Dương khinh thường, cười chế nhạo.

Đương nhiên ông ta biết Hiệp hội Y học Á tộc là tổ chức gì, nhưng Hiệp hội Y học Á tộc không liên quan gì đến ông ta, lúc này ông ta cũng không cần phải cho Hiệp hội Y học Á tộc mặt mũi.

Hơn nữa, ông cháu họ đi cùng Vương Đỗ Lan, hẳn phải là người của Vương Đỗ Lan, những người không được việc ở đây cũng quen biết với Vương Đỗ Lan, vì vậy ông ta không tin rằng bà ta sẽ mang một người không quen biết đến gặp mình.

Vì vậy, ông ta muốn cho ông Lưu một chiều ra oai phủ đầu Ông Lưu còn chưa kịp lên tiếng, Lưu Tử Hàm ở bên đã tức giận hét lên: “Ông đang nói nhảm nhí gì vậy? Cái gì mà Hiệp hội dưỡng lão hả? Ông là phó lãnh đạo của Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, nhưng ngay cả Hiệp hội Y học Á tộc mà cũng không biết, thật là nông cạn!”

Trịnh Dương ngạo nghề nói: “Tôi không cần biết, cũng không cần thiết phải biết. Nếu các người không có việc gì thì mau chóng rời đi, đừng làm chậm trễ công việc của tôi! “

“Ông dám vô lễ với ông nội tôi như vậy…” Lưu Tử Hàm tức giận, cô đột ngột bước tới, định nói lý lẽ với Trịnh Dương, nhưng đã bị ông Lưu ngăn lại kịp thời.

“Tiểu Hàm, quay lại đây!” Ông Lưu nghiêm nghị hét lên.

Lưu Tử Hàm tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Dương, không cam lòng mà lui về phía sau ông Lưu.

Ông Lưu nhìn Trịnh Dương cười nhếch mép, vẻ mặt ông nghiêm túc, giọng nói càng nghiêm túc hơn: “Lão phu tôi tự giới thiệu mình một lát, tôi tên là Lưu Quốc Đông, Chủ tịch của Hiệp hội Y học Á tộc.”

Giọng điệu của ông Lưu thực sự chỉ là một lời giới thiệu đơn giản, không có bất kỳ cảm xúc nào khác xen vào.

Tống Hoa An hơi kinh sợ khi nghe những lời này!

Hiệp hội Y học Á tộc là tổ chức có thẩm quyền nhất trong giới y học Á tộc, với tư cách là Chủ tịch Hiệp hội Y học Á tộc, ông ta gần như là nhân vật có quyền uy nhất trong cả giới y học Á tộc!

Nó thuộc về bản chất giống như những cao thủ biến hình trong giới võ lâm Triệu Bảo Hoa đứng bên cạnh Vương Đỗ Lan, nghe tới đây thì sắc mặt thay đổi, ông nhìn ông Lưu bằng ánh mắt tôn kính, nói: “Hóa ra ngài là Chủ tịch Lưu, vô lễ, vô lễ rồi! Hậu bối Triệu Bảo Hoa, chào hỏi Chủ tịch Lưu!”

Người khác có thể không tôn trọng Chủ tịch Lưu, nhưng Triệu Bảo Hoa là bác sĩ, và Chủ tịch Lưu là tín ngưỡng của ông ta!

Vương Đỗ Lan cũng sửng sốt, nhìn ông Lưu bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Thì ra là Chủ tịch Lưu, vô lễ rồi!”

Ông Lưu nhìn Triệu Bảo Hoa, khẽ cười rồi nói: “Ngài Triệu, mau đứng dậy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi