CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 1008

Trên bức tường trắng tinh, là hàng chữ đen trên nền trắng, bốn chữ lớn được viết bằng lối chữ khải, phụng sự việc công!

Mỗi một chữ đều lớn chừng một quả bóng rổ nhỏ, rất bắt mắt.

Mặt dày béo mập của Trịnh Dương cũng không nhìn được mà đỏ Bốn chữ đó giống như bốn miếng sắt nung đỏ, nướng cho cái.

mặt già nua của Trịnh Dương nóng bừng. Nhất là khi bốn chữ này lại được chỉ ra một cách quang minh chính đại bởi một lão nhân gia oai phong lãm liệt như ông Lưu .

Việc này khiến Trịnh Dương cảm thấy chẳng khác nào bị ai đó chỉ thẳng mũi mà mắng chửi!

Phụng sự công! Treo sau một người như vậy, hehe, quả là châm chọc!

Ngay cả Yến Bắc Phi và Tống Hoa An cũng nhìn Trịnh Dương với ánh mắt khinh thường.

Trịnh Dương cố chấp phản bác: “Chính vì bốn chữ này nên tôi mới phong tỏa nhà hàng trực thuộc tập đoàn Đông Vương còn gì”

“Họ tuyên truyền sai sự thật và hành nghề y mà không có giấy phép. Vì lợi nhuận, họ đã đặt tính mạng của người dân vào tình thế nguy hiểm. Tôi đã chống lại những lời đe dọa của họ và kiên quyết đợi cho đến khi có kết quả kiểm tra thì mới ngưng”.

“Nếu không, sau này, tất cả thương nhân đều sẽ giống như họ, đi theo đường ngang ngõ tắt, và cuối cùng người bị gài bẫy sẽ là những người dân thường!”

Vương Đỗ Lan, Lâm Ngọc, còn có Lưu Tử Hàm, tất cả đều đang run lên vì tức giận.

Vô sỉ, thật quá vô sỉ!

Trước đây họ chưa từng thấy một người nào vô liêm sỉ đến nhường này!

Ông ta đã thực sự đảo ngược trắng đen, và lợi dụng quyền lực của mình để thực hiện hành vi trục lợi cá nhân, nhưng vẫn cứ nói thành vì nước vì dân!

Ông Lưu đứng thẳng, ngẩng cao đầu, tóc ông ta bạc trắng, và vẻ mặt đầy nghiêm túc.

“Tôi không biết họ có tuyên truyền sai sự thật hay không, và cũng không quan tâm họ đi những con đường quanh co gì đó. Tôi chỉ biết là, món canh bồi bổ sức khỏe này đã chữa vô số bệnh cho vô số người. Ngay cả tôi cũng được hưởng rất nhiều lợi ích từ.

việc này!”

“Như vậy thì họ tuyên truyền sai sự thật ở chỗ nào?”

“Những việc làm đem lại hạnh phúc cho vạn dân, có lợi cho dân mới là đạo lý đúng đản!”

Giọng nói của ông Lưu tràn đầy tức giận, âm thanh vang vọng mà hùng dũng, giống như tiếng chuông báo động vang vọng, tuyên truyền giác ngộ!

“Việc làm đem lại hạnh phúc cho vạn dân, lợi cho dân mới là đạo lý đúng đắn!”

Câu này vang vọng trong tai vài người, mãi không dứt.

Điều gì là sai? Điều gì là đúng?

Miễn sao có thể đem lại hạnh phúc cho vạn dân và mang lại lợi ích cho nhân dân, điều đó là đúng đắn!

Hiểu biết sâu sắc và ngôn từ khí khách nhường này chỉ có ông Lưu, người hiệp sĩ thực sự quan tâm đ ến đất nước và nhân dân thì mới có thể nói ra!

Cũng chỉ có một quốc sĩ như ông Lưu nói ra những lời này mới khiến người ta rung động đến vậy!

Vương Đỗ Lan cảm thấy rất ngưỡng mộ ông, cô cúi đầu chào.

ông Lưu : “Ngài Lưu đại nghĩa cao thượng, bậc con cháu Vương Đỗ Lan đã được chỉ dạy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi