CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 106

A Phong vung tay với những tên thuộc hạ kia rồi lạnh lùng quát: “Mang đi!”

Lập tức có sáu thanh niên vượt qua đám người chuẩn bị tiến lên bắt giữ bọn Trình Kiêu.

Nhưng mà sáu thanh niên kia vừa tới trước người Trình Kiêu thì đã bị Trình Kiêu dùng từng quyền từng quyền đánh bại toàn bộ.

Nhìn như là không trụ nổi một đòn!

“Chuyện này…”

Bọn Vương Hiểu Hi ở sau lưng Trình Kiêu hết sức sợ hãi.

“Sao Trình Kiêu lợi hại như vậy?” Vương Hiểu Hi nghi ngờ nhìn sang Tôn Mạc.

Tôn Mạc cũng nghi hoặc, cô ta sống cùng Trình Kiêu nhiều năm như vậy, chỉ thấy Trình Kiêu bị người ta đánh chứ chưa từng nhìn thấy anh đánh người khác.

“Tôi cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa.” Tôn Mạc nhíu mày nói.

Y Linh thì không nghĩ nhiều như vậy, vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ thầm nghĩ trong lòng: “Tôi vốn cho là Trình Kiêu chỉ dựa vào dũng khí để can thiệp thôi, thì ra anh ta lợi hại như vậy!”

Vẻ mặt Triệu Cương cũng ngây ra, kinh ngạc hô lên: “Từ lúc nào mà Trình Kiêu có thể đánh nhau được thế? Rõ ràng lần trước tôi còn bắt nạt anh ta mà, vì sao lúc ấy anh ta không đánh trả?”

Mã Tài nhìn thấy màn này, vẻ mặt toát lên sự kinh ngạc, nhưng cũng chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.

“Chẳng trách lại dám can thiệp vào, thì ra cũng là một người luyện võ. A Phong, giao cho cậu đấy!”

“Vâng Mã gia!”

Một mình A Phong trẻ tuổi quay lại nhìn Trình Kiêu, trong mắt lóe lên chiến ý.

“Tên nhóc này, mày ngông cuồng thật đấy! Chỉ tiếc hôm nay mày đã gặp phải tao!”

Vẻ mặt Trình Kiêu vẫn bình thản nhìn sang A Phong có chút không kiên nhẫn nói: “Đừng nói nhảm nữa, ra tay đi!”

“Muốn chết!” A Phong bị chọc giận, mũi chân bỗng nhiên đạp xuống mặt đất một cái. Cả người giống như mũi tên rời cung, tăng tốc phóng về phía Trình Kiêu.

Tốc độ của A Phong nhanh gấp mười lần so với vận động viên điền kinh quốc gia, đã đạt tới mức độ cực hạn.

“Thật sự rất nhanh, tôi chỉ nhìn thấy một cái bóng!” Vương Hiểu Hi khiếp sợ nói.

“Trình Kiêu có thể đánh thắng được anh ta sao?”

Không một ai có thể nói rõ đáp án, trong mắt của ba cô gái thì A Phong quá mạnh.

Mà Trình Kiêu dù có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một học viên hai mươi tuổi của học viện điện ảnh truyền hình, sao có thể trở thành đối thủ của một vệ sĩ chuyên nghiệp như A Phong được!

Mã Tài nhàn nhã ngồi trên ghế, biểu cảm như nắm chắc thắng lợi trong tay, giọng nói cũng mang theo sự trào phúng.

“Từ nhỏ A Phong đã bái thầy huấn luyện trứ danh Tán Đả, lại theo tôi năm năm lập vô số công lao, trong đó không thiếu những lần quyết chiến với cường giả. Chỉ bằng cậu thì vẫn còn kém xa lắm!”

Thế nhưng, một đòn tấn công tàn nhẫn của A Phong đánh tới, vừa đến cách người của Trình Kiêu một mét thì Trình Kiêu mới cử động.

Không lùi mà tiến lên, nhẹ nhàng tung ra một quyền nghênh đón A Phong.

Răng rắc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi