CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 1085

Dù anh có thực lực hơn người, nhưng người học võ của nửa cái giới võ đạo quá nhiều!

Nếu bọn họ đều đến tìm anh, anh cũng đâu thể giết sạch toàn bộ được?

Cũng may là Cừu Thiên Sát đến.

Lệnh Dược Thần tạm thời bị gác lại.

Các người luyện võ đã nhận lệnh Dược Thần đều bị tiếng tăm của Cừu Thiên Sát làm sợ hãi, không dám nhằm vào Trình Kiêu vào lúc này, lo lắng sẽ chọc giận Cừu Thiên Sát.

Hơn nữa gần như tất cả võ giả đều cho rằng, Trình Kiêu đã chọc đến tên sát tỉnh như Cừu Thiên Sát, chỉ cần anh dám đến nơi hẹn, anh gần như chết chắc.

Trình Kiêu chết, lệnh Dược Thần cũng xem như đã xoá bỏ.

Còn với Trình Kiêu, chỉ cần anh giết Cừu Thiên Sát, anh sẽ có thể.

khiến mọi người khiếp sợ, khi đó, còn có mấy ai dám nhận lệnh Dược Thần chứ?

Dù sao bọn họ cũng chỉ mang ơn Dược Thần Cốc, vì sợ uy thế của Dược Thần Cốc, có lẽ bọn họ sẽ trả ơn, nhưng chắc chắn sẽ không liều mạng.

Trình Kiêu đi tới sân bay gần nhất ở phụ cận Hà Tây, nơi đó đã có máy bay riêng do nhà nước sắp xếp đợi sẵn.

Khi Trình Kiêu đi máy bay đi đến thành phố Sâm Thành, rất nhiều võ giả đã kéo nhau đi đến núi Nam Bình.

Dù bọn họ đều cảm thấy trận chiến này có lẽ sẽ kết thúc rất nhanh, nhưng danh tiếng của Huyết Thủ Tu La Cừu Thiên Sát vẫn thu hút được rất nhiều người.

Thậm chí còn có một vài lão quái vật ở ẩn cũng đều xuống núi, chỉ vì có thể nhìn thấy thực lực của Cừu Thiên Sát hiện tại.

lờ Tý, dù thành phố không ngủ như Sâm Thành cũng đã thưa người hơn.

Núi Nam Bình cũng rơi vào bóng tối sâu thắm.

Nhưng trên đỉnh núi Nam Bình, trong rừng cây, trên tảng đá đều có rất nhiều người.

Trên một tảng đá màu xanh to bằng cái cối xay có một người mặc áo dài đỏ như máu Sắc mặt người đó trắng bệch, tựa như ma quỷ trong đêm đen.

Áo dài màu đỏ như máu kia càng đem lại một cảm giác đáng sợ hơn.

Các võ giả xung quanh tự giác đứng cách xa Cừu Thiên Sát khoảng một dặm, với thị lực của họ, chút khoảng cách này cũng không ảnh hưởng lắm Bắt đầu từ tám giờ tối, Cừu Thiên Sát đã đợi ở đó rồi.

Nhưng Trình Kiêu vấn chưa thấy đến.

Dù vẫn chưa đến giờ hẹn, nhưng các võ giả xung quanh đều hơi nôn nóng.

“Hừ, có phải Trình Thương Sinh đó không dám đến không?”

“Tôi thấy rất có thể là không dám đến nơi hẹn rồi, biết rõ đến sẽ chết làm sao còn dám đến? Sống lâu được lúc nào hay lúc đó!”

“Đừng nôn nóng, chẳng phải vẫn chưa đến giờ hẹn sao? Đợi tiếp đi”

“Trận chiến thế này, không phải nên đến trước giờ hẹn để quan sát địa hình, chuẩn bị trước à? Rốt cuộc người tên Trình Thương Sinh đó là không hiểu, hay là ngông cuồng kiêu ngạo đến mức cảm thấy cậu ta là người mạnh nhất thiên hạ thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi