CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 1096

Cả người bị một luồng sức mạnh hất bay ra ngoài.

Lúc này Cừu Thiên Sát không còn thắc mắc gì nữa.

Trình Kiêu chắc chắn có thể phá vỡ cơ thể tu la vô địch của ông ta, hơn nữa lúc đầu Trình Kiêu không hề nghiêm túc ra tay, giống như lời cậu ta đã nói là cậu ta chỉ đang chơi với ông ta thôi.

Quá đáng sợ, người này quá đáng sợi ồi, ba mươi Cừu Thiên Sát sợ rồi. Ông ta sống nhiều năm thế năm trước đã tung hoành khắp giới Võ đạo mà chưa bao giờ gặp được đối thủ mạnh đến mức này.

Hơn nữa, người ta còn chỉ là một tên ranh mới hai chục tuổi!

Trốn thôi!

Trốn càng xa càng tốt!

Xâm lược Á tộc hay danh tiếng gì đó đều không quan trọng.

Sống mới là quan trọng nhất.

Đường đường là Huyết Thủ Tu La và là Tông Sư cảnh đỉnh phong mà lại nhếch nhác lao xuống núi như chó nhà có tang vậy.

Các võ giả ngây ra, sắc mắt ai nấy cũng đầy bất ngờ.

“Ông ta, ông ta chạy rồi!”

“Tôi không nhìn lầm đấy chứ! Huyết Thủ Tu La mà lại trốn ư?!”

“Huyết Thủ Tu La này có phải là kẻ giả mạo không đấy?”

Đương nhiên không phải kẻ giả mạo rồi, ban nấy mọi người đều thấy rõ sự mạnh mẽ của Cừu Thiên Sát mà Chỉ tiếc đối thủ của ông ta là Trình Thương Sinh quá mạnh, mạnh đến mức khiến Cừu Thiên Sát chẳng buồn chống trả nữa.

Trình Kiêu không đuổi theo, nhưng hai tay đột nhiên mở ra rồi chắp lại Giọng nói nhàn nhạt lại vang lên: “Thức thứ tư, Hư Không Cấm!”

Còn nữa à?

Giọng nói của Trình Kiêu như lá bùa đòi mạng vậy. Cừu Thiên Sát đang lao như bay xuống núi nhưng tốc độ vẫn còn tăng mạnh, ông ta dùng hết sức mình lao xuống núi.

Nhưng Cừu Thiên Sát bỗng phát hiện, cảnh vật xung quanh đứng yên.

Rõ ràng là hai chân ông ta vẫn đang chạy như bay, nhưng tại sao cảnh vật xung quanh không thay đổi gì?

Chẳng lẽ ông ta đang giậm chân tại chỗ thôi sao?

Trong cơn bất ngờ, Cừu Thiên Sát bỗng nhìn xuống hai chân mình rồi phát hiện, chẳng biết từ khi nào mà hai chân ông ta đã rời khỏi mặt đất, cả người đang lơ lửng giữa trời.

Hai chân ông ta vẫn đang liều mạng chạy về phía trước nhưng vẫn chỉ là giậm chân tại chỗ.

“Yêu pháp gì thế này?”

Cừu Thiên Sát rất sợ hãi. Đòn tấn công của Trình Kiêu không phải là võ thuật nên chỉ có thể dùng từ yêu pháp để miêu tả thôi.

Đáp lại ông ta là giọng nói lạnh nhạt của Trình Kiêu: “Thức thứ.

năm của mười tám thức Đại Đạo, Lãm Thiên Phá Nhật!”

Trình Kiêu bước ra một bước, hai tay ôm lấy hư không rồi tay phải bông tung ra một chưởng.

Dường như cả ngọn núi cũng đang chấn động.

Một luồng sáng trắng mà mắt thường có thể nhìn thấy bỗng bay về phía Cừu Thiên Sát đang bị giam giữ trên không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi